Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 756: Tuyệt nhiên không phải do trốn ra!

Quan sát từ kỹ năng hiện tại, kỹ năng Pháp Hồn Thân cấp Thần này là phù hợp để thăng cấp bằng huân chương của Thần nhất.
“Hay cứ chờ lấy thêm vài vật liệu rồi sử dụng đại trận để tiến hành tăng lên?”
Tô Mộ xoắn xuýt nên trực tiếp sử dụng huân chương hoàn chỉnh hay sử dụng đại trận.
Đã có kinh nghiệm nâng cấp kỹ năng vài lần, giữa hai cách này có sự chênh lệch.
Sử dụng đại trận, lực pháp tắc chắc chắn được ban cho sẽ nhiều hơn.
Đương nhiên, số lượng vật liệu tiêu hao hẳn sẽ rất lớn.
“Thực lực của ta bây giờ đã đủ rồi, dù sao cũng chưa gặp phải đối thủ, không cần gấp gáp đến vậy!”
Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng Tô Mộ quyết định chờ thêm.
“Vậy thời gian còn lại mình sẽ ra sau cổng truyền tống của thành phố SY xem thử.”

Ngày hôm nay chắc hẳn là ngày tất thảy người sống lại mãi mãi không muốn nhắc tới.
Sau khi giải tán, dẫu trong lòng phẫn nộ thế nào thì cũng không ai dám buông lời hung tợn.
Vì chẳng có nghĩa lý gì hết!
Sau khi Thác Bạt Thiên Dũng đuổi thuộc hạ về, hắn vội vã đi đến một nơi.
Tới một ngõ nhỏ vắng vẻ nào đó, nơi này không một bóng người.
Hắn đi đi lại lại trong con hẻm, dường như đang suy nghĩ xem lát nữa nên nói gì.
Qua thật lâu, trong ngõ nhỏ xuất hiện một bóng người.
“Ngươi vậy là sao?”
Người kia nhận ra sự khác thường của Thác Bạt Thiên Dũng, bèn cau mày hỏi.
“Chờ họ đến rồi nói sau!” Giọng của Thác Bạt Thiên Dũng cực kỳ trầm thấp.
Người đó nhếch môi, không nói lời nào.
Chờ thêm một chốc, vài âm thanh liên tiếp xuất hiện.
Khi toàn bộ năm người đã đến đông đủ, Thác Bạt Thiên Dũng mới trầm giọng nói:”Tô Mộ đã về, bọn Phong Ngôn cũng bị Tô Mộ đó giải quyết rồi!”
“Chà, vậy mà có thể chạy ra khỏi vị diện? Tên này được đấy!”
“Sao ta cứ cảm thấy hắn không bị kéo vào vị diện nhỉ?”
“Nói gì thế, đây không phải là một trò chơi sao?”
Vài giọng nói lần lượt vang lên, họ không cảm thấy mảy may áp lực khi nghe Tô Mộ đã về.
Nhưng họ không phát hiện ra vẻ mặt của Thác Bạt Thiên Dũng đang cực kỳ xấu.
“Tên kia quả thật đã tiến vào vị diện, nhưng lại tuyệt nhiên không phải do trốn ra được!”
Giây sau, câu nói của Thác Bạt Thiên Dũng lập tức khiến năm người trố mắt.
Sắc mặt của tất cả mọi người trở nên u ám.
Trốn ra khỏi vị diện và đánh ra khỏi vị diện chắc chắn là hai việc khác nhau.
Giọng điệu Thác Bạt Thiên Dũng chắc nịch thế, hẳn là hắn đã nhận được tin tức gì rồi.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Một người vội hỏi.
“Hắn vừa ra tay trong chủ thành, ngay cả lực pháp tắc ở đây cũng không làm gì được hắn!”
Thuật lại chuyện vừa xảy ra, giọng của Thác Bạt Thiên Dũng vô cùng âm trầm.
Hắn vừa dứt lời, sắc mặt của năm người trong hẻm nhỏ đột ngột biến đổi!
Chống lại lực pháp tắc, đẳng cấp này chắc chắn là thủ đoạn của thần.
Thực lực này đã vượt xa dự tính của họ!
“Sao hắn có thể ghê gớm vậy được?”
“Ta không tin, một tên thổ dân thì không đời nào có thể khống chế thần lực trong khoảng thời gian này được!”
“Ngươi thật sự tận mắt nhìn thấy sao?”
Hai người kích động hỏi to.
“Không chỉ có ta, mà người khác cũng thấy, không sai được đâu!” Thác Bạt Thiên Dũng bất đắc dĩ cúi đầu.
Tuy hắn rất không muốn thừa nhận nhưng thực tế này là điều nhất định phải đối mặt.
“Trừ Tô Mộ ra, còn một gã Hiên Viên nữa, có hai gã này đè ép thì tình cảnh của chúng ta không ổn chút nào!” Một người tiếp lời với giọng âm u lạnh lẽo.
“Bây giờ chúng ta nên làm gì?”
Tất cả cùng nhìn người đang đứng tận sâu trong ngõ hẻm.
Ngay cả khi biết sức mạnh của Tô Mộ thì họ cũng không có thực lực để chống lại.
“Chuyện tới bây giờ cũng chỉ có vận dụng thứ đó thôi!”
Người kia hít sâu, trong mắt toát lên sát ý đáng sợ.
Với câu nói của hắn, vẻ mặt của những người còn lại rõ ràng đã dịu đi rất nhiều.
Xem ra, họ cực kỳ có lòng tin với thứ đồ đó.

Trụ sở nghị trưởng.
Thần Lạc đuổi thuộc hạ đi, tiếp tục bận bịu.
Lúc này, một loạt tiếng bước chân vang lên.
“Ta nói này, lúc đến chỗ ta ngươi có thể thông báo một tiếng không?”
Thậm chí không ngẩng đầu, Thần Lạc nói ngay.
Dám”quang minh chính đại” như thế trong tòa thành này cũng chỉ có một mình Tô Mộ.
“Thông báo thì chẳng phải khách sáo quá sao?”
Tô Mộ cười hắc hắc, đi tới ghế sofa ngồi xuống như không có ai ở đây.
“Ta thật không biết nên nói gì luôn đấy!”
Thần Lạc dừng việc đang làm, nhìn Tô Mộ nửa đùa nửa thật hỏi:”Hay người làm chức nghị trưởng này đi?”
“Thôi đừng!” Tô Mộ vội vàng xòe lên tay.
Mình không có nhiều thời giờ đến vậy.
“Được rồi, nói chuyện đàng hoàng đi!” Thần Lạc bất đắc dĩ lắc đầu.
“Ngươi cũng biết việc vừa xảy ra trong thành, ta và một số người trong đó không hợp nhau.”
“Vì thế ta quyết định đuổi chúng ra khỏi thành!”
Tô Mộ không hề khách sáo với Thần Lạc.
“Ngươi nói cái gì?”
Nghe thế, Thần Lạc rề rà đứng lên, trợn mắt há mồm.
Không hợp với những người kia rồi muốn đuổi họ ra khỏi thành là thế quái nào?
Ngươi thật sự xem cái chủ thành này là lãnh địa riêng rồi à?
“Không cần đuổi tất cả đi, để vài người bên trong và biến chúng thành tội phạm truy nã của chủ thành là được.” Tô Mộ tươi cười.
Với uy danh và thân phận của Thần Lạc trong thành Diệu Nhật, ngụy tạo vài tội danh cho những tên cầm đầu người sống lại kia chẳng phải dễ như trở bàn tay à?
“Ta nói thật, hay ngươi lên làm nghị trưởng luôn đi.”
Thần Lạc trợn mắt, khóc không ra nước mắt.
Hiển nhiên chuyện này là một nan đề với hắn!
“Không phải bây giờ, ngươi có một khoảng thời gian để chuẩn bị.” Tô Mộ nói tiếp.
“Hầy! Ta sẽ lên kế hoạch.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận