Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 762: Tổ phụ, thay ta đòi lại công bằng!

Tô Mộ không thèm đếm xỉa đến những người này, tâm niệm vừa động, lặng yên không một tiếng động đã đến khu hoang dã bên ngoài thành Diệu Nhật.
Dưới Đôi Mắt Thần Thị, mỗi một khu luyện cấp đều là bóng dáng của người chơi.
Đám người này giống như là lấy máu gà vậy, ra sức thăng cấp.
Tô Mộ không vội vã đi, dùng Đôi Mắt Thần Thị tiếp tục tìm kiếm.
Rất nhanh hắn đã phát hiện một số điều khác thường.
Có một bộ phận người sống lại cũng đã đến bên ngoài thành luyện cấp.
Đám người này núp ở khu vực vô cùng vắng vẻ, đã gần đến vị trí của tường rồi.
“Không thành thật đấy!”
Rõ ràng những người sống lại này ôm tâm lý ăn may, muốn nhân lúc Tô Mộ không chú ý, lén lén lút lút đi ra ngoài luyện cấp.
Cách làm của bọn họ không có gì đáng trách.
Giống như những người sống lại khác trốn trong thành phố, cứ tiếp tục như thế cũng không phải là cách.
Chỉ có cố gắng nâng cao thực lực mới có cơ hội đánh bại Tô Mộ.
Đáng tiếc cho dù bọn họ có trốn kỹ hơn nữa cũng vẫn bị bắt quả tang.
“Giúp các ngươi bỏ nghiện internet chút chút!”
Tô Mộ cười ha ha, vung tay lên một cái.

Một khu vực vắng vẻ gần tường.
Một nhóm người đang đánh chết ma vật.
Người đối phó với ma vật cũng không cẩn thận như thế, ngược lại là những kẻ không đối phó với ma vật, canh chừng ở bốn phía thì sắc mặt lại rất căng thẳng.
Toàn bộ những người này đều cầm dao găm, hành động mau lẹ, thoạt nhìn đã biết là thích khách.
“Thiếu chủ, xem ra tên Tô Mộ đó chẳng qua cũng chỉ có như thế. Chúng ta tàng hình trà trộn ra khỏi thành, né tránh đám thổ dân kia, quả nhiên bọn họ không thể phát hiện ra chúng ta.” Một người sống lại cười, lên tiếng nói.
“Tên Tô Mộ kia cho dù có mạnh hơn nữa cũng không thể nào trấn thủ mãi trong thành.”
“Hắn càng cảm thấy chúng ta không dám ra khỏi thành, chúng càng có thể lợi dụng điểm này.”
Người được gọi là thiếu chủ kia cũng phá lên cười.
“Động tĩnh nhỏ chút đi, nhất định không thể đánh trực diện với đám người chơi đó.”
Cười thì cười nhưng hắn vẫn vô cùng cẩn thận.
“Biết rồi…”
“Được…”
Nhưng không đợi những tên thủ hạ kia đáp lại, khu vực này đã nổi lên băng sương.
Lời bọn họ còn chưa nói hết.
Cho dù là tên thiếu chủ kia cũng không chịu nổi quá một giây thứ nhất.
Những người sống lại lén lút luyện cấp này trực tiếp bị đá ra khỏi trò chơi.
Tương tự như bọn họ còn có vài nhóm người, không một người nào may mắn thoát khỏi.
Căn bản bọn họ không có đường nào chạy khỏi Đôi Mắt Thần Thị cộng thêm kỹ năng tầm bắn siêu xa!
Sau khi giải quyết xong những người này, Tô Mộ mở kênh chat ra.
“Ngươi chú ý chút đi, những tên người sống lại kia lén lút ra ngoài luyện cấp đấy.”
“Trong thời gian mấy ngày tiếp theo, ta chắc chắn không ở thành Diệu Nhật. Nếu như có phiền phức gì, thì ngươi hãy đi tìm nghị trưởng Thần Lạc.”
Tin tức được truyền cho Long Phi.
Mình không thể mãi ở Vương Đô để trông chừng đám người sống lại kia, chuyện phiền phức liền vứt cho Long đội trưởng này.
Ngoại trừ tin tức ra, Tô Mộ còn gửi huân chương Vương Tước kia cho Long Phi.
Với HP mấy trăm triệu cùng phòng ngự mấy triệu, huy chương này thật sự không có tác dụng gì.
“Ta biết rồi!”
Long Phi trả lời tin tức rất nhanh, không một lời già mồm.
Tô Mộ tắt kênh chat, tâm niệm vừa động, trong nháy mắt đi đến bên dưới của tường.
“Chất liệu của bức từng này cũng không giống!”
“Tương tự như những vật chất màu đen kia, nhưng lại cách biệt một trời một vực.”
Trước kia mặc dù Tô Mộ đã nghiên cứu qua bức tường này, nhưng thực lực không đủ, không nhìn ra được gì. Bây giờ thì khác rồi.
Có thể ngăn cản những ma vật kia, xây dựng ra lực pháp tắc, nguyên liệu xây bức tường này tuyệt đối không phải là vật tầm thường.
“Ta có thể hủy bức tường này không?”
Một ý nghĩ dâng lên trong lòng Tô Mộ.
Nguyên liệu thế này thì quý giá hơn nhiều so với đá quý ma pháp quý giá gì đó rồi.
Quan trọng là bức tường này còn dày nữa!
Nhưng nghĩ thì nghĩ, Tô Mộ vẫn thành thật leo tường.
Lực pháp tắc mà nơi này ẩn chứa vượt xa hơn nhiều so với lực pháp tắc trong thành Diệu Nhật.
Đến bên ngoài tường, Tô Mộ cũng không cần giấu điếm hành tung nữa.
Hắn dang đôi cánh hỏa diễm ra, cả người nhanh chóng đi về phía phòng tuyến số 2.
“Dựa vào tốc độ của ta, lên đường không mất bao nhiêu thời gian.”
“Mấu chốt là nên làm thế nào để tiến vào tầng dưới của vực sâu Ma Vật.”
“Đến nơi trước rồi nói. Nói không chừng còn có thể gặp được Hiên Viên!”

“Hiếp người quá đáng, hiếp người quá đáng!”
Tiếng rống giận dữ rung trời xông thẳng lên trời.
“Lạch cạch!”
“Ầm!”
Ngay sau đó chính là âm thanh đập các loại đồ vật trên đất.
Những động tĩnh này đủ để thể hiện sự tức giận của người đó.
“Thiếu chủ, cứ tiếp tục như thế không được đâu. Chúng ta tuyệt đối không thể nào ngồi chờ chết được!” Lại một giọng nói vang lên, giọng điệu cũng tức giận như thế.
“Tô Mộ!”
“Tên Tô Mộ đáng chết này!”
“Bổn thiếu gia nhất định phải phanh thây xé xác hắn ra!”
Tiếng gào thét liên tiếp không ngừng.
Sau một thời gian ngắn, người kia đã ngừng gào thét.
Hắn chính là đám người lén lút luyện cấp bị phát hiện.
“Dựa vào thực lực của chúng ta căn bản không thể đối phó với tên kia.”
“Tình hình trước mắt cũng chỉ có một con đường thôi!”
Âm thanh trầm thấp mang theo vài phần khàn khàn.
Ánh mắt của vị thiếu chủ kia hoàn toàn trầm xuống.
“Ta sẽ dùng huyết tế để thông báo tin tức nơi này cho các trưởng bối trong tộc!”
“Chắc chắn bọn họ nhất định sẽ có cách!”
Đây là biện pháp duy nhất mà hắn có thể nghĩ đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận