Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 745: Trúng kế rồi?

Nghe thấy câu này, cơ thể Thần Lạc cứng lại.
Nhìn người đứng cách đó không xa, hắn cười khổ nói: “Thằng nhóc nhà ngươi, suýt chút nữa dọa chết ta rồi!”
“Ngươi nhát gan như vậy sao? Lúc trước ta không nhìn ra đấy!”
Người đến chính là Tô Mộ.
“Được rồi, tìm ta có việc gì sao?”
Gương mặt Thần Lạc lộ biểu cảm chẳng biết làm thế nào, hoàn toàn không có hứng tán gẫu.
“Cái gì nhỉ, kho tàng trong Vương Đô, ta chuẩn bị lấy đi rồi, ngươi không ý kiến gì chứ?”
Tô Mộ cười nói.
Trong kho tàng Vương Đô vẫn còn có chút đồ.
Để đó cũng chỉ là để đó, không bằng để cho mình phát huy giá trị của chúng.
Nhất là khi mình vừa mới có được một mảnh huân chương của Thần, bây giờ lại là lúc thiếu “tài liệu”.
Đây cũng là nguyên nhân mình đột nhiên tới tìm Thần Lạc.
“Biết ngay là ngươi tìm ta chẳng có chuyện gì tốt!”
Thần Lạc trợn mắt một cái.
Đó là kho tàng của Vương Đô đấy!
Cho dù trước trước Tô Mộ có cống hiến lớn với thành Diệu Nhật, cũng chỉ là vào kho tàng chọn lựa vài món đồ.
“Ngươi cứ nói là được hay không thôi!”
Tô Mộ cũng không khách sáo với Thần Lạc.
Bây giờ không ai có thể ngăn cản được mình nữa.
“Ta có thể nói không được sao?”
Gương mặt Thần Lạc lộ ra vẻ chua xót.
“Nể tình giữa chúng ta, ngươi để lại cho ta một ít đi!”
“Không vấn đề gì!”
Tô Mộ đồng ý một cách sảng khoái.
Một số thứ trong kho tàng không có giá trị lắm đối với mình, có thể để lại một chút.
Còn về những thứ làm tăng giá trị, tất nhiên là đóng gói mang đi hết.
“Ta vẫn chưa dọn dẹp xong đống lộn xộn mà ngươi để lại cho ta nữa kìa.”
“Ta sẽ không dẫn đường cho ngươi!”
Thần Lạc thở vắn than dài.
“Cho ngươi làm Nghị trưởng rồi, còn chưa đủ sao?”
“Nếu không thì để ta đánh một nước, rồi cho ngươi làm quốc vương?”
Tô Mộ thấy vậy, trêu đùa một câu.
“Ngươi đừng làm thế!” Thần Lạc xua tay liên tục.
Hắn không có dã tâm lớn như vậy.
Quản lý một thành phố, còn có mấy cái phòng tuyến đó đã khiến hắn sứt đầu mẻ trán rồi, chứ đừng nói đến một quốc gia.
“Ngươi xử lý việc trước đi, mấy ngày sau ta vẫn còn phải tới tìm ngươi nữa đó!”
Ném lại một câu, Tô Mộ chạy thẳng đến chỗ kho tàng.
Thần Lạc hiện là người có quyền lực nhất trong thành Diệu Nhật.
Có mối giao tình này với hắn, Tô Mộ nghĩ ra một cách có thể làm cho người sống lại “đến bước đường cùng”.
Nhưng những việc đó phải đợi mình giải quyết rắc rối ở Hoa Đô trước đã rồi tính tiếp.
“Ta tới đây!”
Đến cổng lớn của kho tàng, không có ai canh giữ ở đây cả.
Tất cả thị vệ của Vương cung đã sớm bị Thần Lạc điều đi hết rồi.
Dù sao Nghị trưởng tiền nhiệm đã xảy ra chuyện như vậy, Thần Lạc không thể không đề phòng.
Tô Mộ rất thoải mái bước vào kho tàng.
“Ra làm việc nào!”
Sau khi mở cửa lớn của kho tàng Hoảng Kim ra, năm nhóc tiểu đệ Xương Khô cũng bắt đầu làm việc.
“Đừng lấy trang bị cấp thấp, đồng vàng gì đó cũng đừng lấy.”
“Những thứ khác, đặc biệt là các loại đá quý, một viên cũng không để lại!”
...
Ngày hôm sau.
Trời còn chưa sáng, rất nhiều người sống lại vội vã chạy đến Minh Cung.
Đến trước có trước vì câu nói này của Phong Ngôn, mà làm không ít thiếu gia của người sống lại phấn khích không ngớt.
Suy nghĩ của bọn chúng y chang cách nghĩ của Phong Ngôn.
Mượn rồi không trả!
Đợi sau khi giết chết Hiên Viên thành công, những trang bị này đương nhiên trở thành”chiến lợi phẩm” của bọn họ.
“Trang bị đều chuẩn bị xong rồi, tới lấy đi!”
Phong Ngôn đã sớm đứng đợi ở cổng thành vào cung.
Hắn dẫn thuộc hạ đi phân phát trang bị, ưu tiên đưa trang bị tốt nhất cho những người sống lại có quan hệ tốt.
Những người sống lại khác mặc dù trong lòng có lời oán thán, nhưng bọn họ không nói ra.
Tất cả lấy đại cục làm trọng!
Trước khi giải quyết Hiên Viên, Phong Ngôn vẫn là”lão đại” của bọn họ trên danh nghĩa.
“Pháp sư sẽ ẩn núp trong những phòng cung điện đó, bên trong sẽ có chuông, khi tiếng chuông vang lên, các ngươi phải nhanh chóng chạy đến chính điện.”
“Các chiến sĩ sẽ mai phục trong trận pháp ẩn ở hai bên chính điện, chờ tín hiệu của ta.”
Sau khi phát xong trang bị, Phong Ngôn hạ lệnh.
Hàng vạn người sống lại nhanh chóng hành động, hiệu quả rõ rệt.
Sau khi bọn họ đến các vị trí, trời đã sáng hoàn toàn rồi.
Phong Ngôn hít một hơi thật sâu, rồi dẫn thuộc hạ thân tín đến chính điện.
Hắn không hề nhận ra trận pháp ở đây đã bị động tay động chân, hắn ngồi lên chiếc ghế đó và chờ đợi.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Phong Ngôn khó tránh có chút căng thẳng.
Đợi thêm một lúc, một bóng người xuất hiện ở phía xa xa của đại điện.
“Đến rồi!”
Ánh mắt Phong Ngôn tối lại, đôi tay vô thức nắm chặt lấy đầu rồng ở hai bên ghế.
Bóng dáng đó càng ngày càng gần.
“Gã đó là?”
Sau khi nhìn rõ bóng người đó, Phong Ngôn lập tức mở to mắt, liên tục hét lớn hỏi thuộc hạ.
Hắn đương nhiên biết diện mạo của Tô Mộ.
Nhưng hắn lại không nghĩ rằng Tô Mộ có thể xuất hiện ở chỗ này.
“Hình như là gã Tô Mộ đó?”
Thuộc hạ không ngừng dụi mắt, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, giọng điệu mang sự nghi hoặc.
Không phải cái gã Tô Mộ đó đã bị kéo vào vị diện rồi sao?
Trong khoảng thời gian này, đám người sống lại diễu võ dương oai, cũng không thấy Tô Mộ xuất đầu lộ diện mà!
“Ta hiểu rồi!”
Phong Ngôn nghiến răng, nắm chặt lấy cái ghế.
Sự xuất hiện của Tô Mộ khiến hắn phản ứng lại.
Cái tên họ Mặc kia đã không thành công.
“Kéo vào vị diện” ngay từ đầu đã là một trò lừa bịp!
Bạn cần đăng nhập để bình luận