Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 627: Lỡ như có hiểu nhầm?

Dưới Đôi Mắt Thần Thị, Tô Mộ nhìn về phía mục tiêu tiếp theo.
Nghị trưởng là người có lực chiến mạnh nhất, mình sẽ để hắn lại cuối cùng.
Nhưng khi Tô Mộ chuẩn bị ra tay thì trong Đôi Mắt Thần Thị xuất hiện một đội người khác.
“Còn có người nữa à?”
Tô Mộ lập tức ngơ ngác.
Giống như những người nghị trưởng dẫn theo, trên người những thành viên nghị viện Vương Đô này đều phát ra một hơi thở cao quý.
Điều khác biệt là đội người này chạy chậm hơn.
“Đây chính là pháp sư cao quý trong Vương Đô thành mà!”
So với những thích khách đó thì hai mắt Tô Mộ lại sáng bừng khi nhìn thấy những pháp sư mặc pháp bào hoa lệ này.
“Ra tay với các ngươi trước!”
Tô Mộ mặc kệ đám người của nghị trưởng, quyết định chính diện chiến đấu với nhóm pháp sư nghị viện.
Có khả năng miễn dịch ma pháp và phòng ngự kếch xù, nhóm người đó tuyệt đối không làm được gì mình.
“Chớp Nhoáng!”
Chỉ trong chớp mắt, Tô Mộ đã đi tới lối đi những người đó sắp bước vào.

Nghị trưởng đi ở đằng trước đã sắp tìm thấy trung tâm của tầng này.
“Hình như không đúng lắm!”
Phía trước không có một con ma vật, một cảm giác bất an đột nhiên xuất hiện trong lòng hắn.
Hắn trầm mặt quay về theo đường cũ.
“Các ngươi đừng tìm nữa, tới đây tập hợp trước!”
Nghị trưởng vừa chạy vừa hô to.
“Cộc! Cộc!”
Chỉ một lúc sau, hai tiếng bước chân liên tục truyền đến.
“Đã xảy ra chuyện!”
Nhìn thấy hai người xuất hiện trước mặt, nghị trưởng nhíu mày lại.
Tuy còn chưa xác định, nhưng trực giác nói cho hắn biết, chỉ sợ hai người kia đã bị Tô Mộ giết chết.
“Nhanh lên!”
Nghị trưởng phun ra một chữ, chạy như bay trở về đường cũ.
Khuôn mặt của hai người còn lại cũng tối lại, không hề nghi ngờ mệnh lệnh của nghị trưởng

“Tăng tốc, cần phải đảm bảo có thể chi viện kịp thời!”
Lối vào, giọng nói của một người phụ nữ vang lên.
Sáu người cùng chạy nhanh.
Nhưng so với những nghề nghiệp nhanh nhẹn kia, bọn họ hoàn toàn có thể dùng tốc độ rùa bò để hình dung.
Phía trước nhanh chóng xuất hiện một lối đi.
Sáu người không nghĩ ngợi, không chút đề phòng.
“Rào rào!”
Ngay khi bọn họ vừa bước vào, phía sau đột nhiên xuất hiện một bức tường lửa.
Dưới ánh lửa chiếu rọi, xung quanh cũng sáng hơn rất nhiều.
“Là ngươi!”
Người phụ nữ đi phía trước dừng lại, nhìn chằm chằm người đứng trong lối đi với ánh mắt âm trầm.
Những người khác cũng như lâm đại địch.
“Không phải các ngươi đang tìm ta à?”
Tô Mộ không vội vàng ra tay, chỉ mỉm cười đặt câu hỏi.
Vừa rồi, hai người kia ngay cả cơ hội nói một câu cũng không có đã bị hắn xử lý.
Không chừng còn có “hiểu nhầm” gì đó.
Không chừng nghị trưởng và những người này căn bản không phải tới tìm mình.
Có lẽ bọn họ chỉ muốn dùng lực lượng của mình để giết chết ma vật trong lăng mộ.
Đương nhiên, sự thật là những người này tới đây vì mình.
Tô Mộ cũng rất muốn biết nguyên nhân là gì!
“Ngươi đã làm gì những người khác rồi?”
Rõ ràng lời nói có Tô Mộ có phần dọa người, vẻ mặt của người phụ nữ khó coi, hỏi lại một câu.
Đám người nghị trưởng đã đi tới trước mặt bọn họ, kết quả Tô Mộ lại ngăn cản ở nơi này.
“Đúng là xông về phía ta à!”
Nghe thấy câu hỏi này, Tô Mộ nở một nụ cười.
Xem ra ở đây không tồn tại hiểu lầm gì.
“Ta hơi tò mò, đám người các ngươi đuổi đến nơi này để giết ta rốt cuộc là vì cái gì?” Tô Mộ cũng hỏi ngược lại.
“Đây không phải là chuyện ngươi cần phải biết!”
Âm thanh của người phụ nữ trầm thấp.
Gương mặt của nàng vô cùng xinh đẹp, trên người lại càng tỏa ra một luồng khí tức cao quý.
“Dù thế nào ta cũng xem như là một Vương Tước của Vương Đô nhỉ? Các ngươi đối xử với ta như thế à?”
Tô Mộ bày ra một dáng vẻ phẫn nộ.
“Vương Tước? Ha ha!”
Người phụ nữ khinh thường bật cười.
Ánh lửa chiếu rọi mảnh huân chương Vương Tước treo trên pháp trượng của Tô Mộ, Diệu Nhật trên bề mặt dường như có một loại châm chọc nói không nên lời.
Cái này giống như một người chơi tận tâm tận lực làm nhiệm vụ, cuối cùng lại bị NPC bán đi vậy.
Quan trọng là NPC này còn muốn cười nhạo ngươi!
“Giết hắn đi!”
Âm thanh lạnh như băng của người phụ nữ vang lên.
Một giây sau, các pháp sư cao quý của Vương Đô này cùng bắt đầu niệm chú.
Bọn họ không hổ danh là pháp sư hùng mạnh nhất trong Vương Đô thành, thời gian niệm chú vô cùng ngắn.
Trong chớp mắt, mấy luồng công kích ma pháp tản ra ánh sáng mạnh bay về phía Tô Mộ.
Cùng là pháp sư, thoạt nhìn những NPC này hình như rất có lòng tin.
-1!
-1!
-1!
Nhưng mà một cảnh tượng khiến bọn họ sợ hãi đã xuất hiện.
Cho dù không phải là một đòn mạnh nhất thì những đòn công kích này cũng không đến nỗi rơi vào tình cảnh không phá được phòng ngự!
“Các ngươi thật là nóng vội!”
Tô Mộ lộ ra nụ cười đùa cợt.
Tổn thương này hoàn toàn nằm trong dự đoán của mình!
“Tiễn một tên lên đường trước!”
Đôi mắt hiện lên ánh chớp, cả người Tô Mộ tuôn ra vô số hồ quang.
“Xì xì!”
“Rẹt rẹt!”
Lôi quang nhanh chóng hội tụ, hình thành dáng vẻ của một con kỳ lân.
Năng lượng đáng sợ khiến cho một đám pháp sư Vương Đô run sợ trong lòng.
Nhà thám hiểm có thể san bằng tháp Sa Đọa quả nhiên không phải chỉ để trưng cho đẹp.
Không còn gì để nghi ngờ nữa, đây tuyệt đối là một kỹ năng cấp Thần!
“Đi đi!”
Tô Mộ vung tay lên.
Lôi Điện Kỳ Lân nhảy lên một cái, trong giây lát bổ về phía một pháp sư.
“Lá Chắn Thần Quang!”
Chính trong lúc này, trong lối đi đột nhiên hiện ra một đợt ánh sáng trắng chói mắt.
Một lá chắn ánh sáng khổng lồ xuất hiện, chắn phía trước của Lôi Điện Kỳ Lân.
“Ầm ầm!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận