Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 609: Trong mơ tràn đầy tiếng sấm.

Chỉ cần có đủ tiền, chắc chắn có thể ăn uống sảng khoái ở trong Vương Đô.
Đặc biệt là trên người hắn còn mang cái huy chương kia, ông chủ phục vụ vô cùng nhiệt tình.
Ăn uống no đủ, Tô Mộ thong thả đi dạo trên phố.
Rất nhiều người nhìn thấy Tô Mộ liền quay đầu rời đi, giống như nhìn thấy ôn thần vậy.
Bọn họ ai cũng run sợ trong lòng, sợ bị tên sát tinh này để mắt tới.
Càng không có người nào dám xì xào bàn tán ngay trước mặt Tô Mộ, nếu nói sai câu nào, không chừng khó tránh khỏi combo ngục giam bảy ngày.
“Dù sao cũng không có việc gì để làm, chi bằng đi tìm mấy người này vui vẻ một chút nhỉ?”
Nhìn những người này, Tô Mộ đột nhiên nổi lên tâm tư muốn giải trí một chút.
Người chơi bên trong Vương Đô thành càng ngày càng nhiều, trong này ít nhất hai phần ba đều là người sống lại.
Bằng Đôi Mắt Chân Thật, muốn phân biệt được ai là người sống lại cũng không khó.
Chỉ cần bọn họ ra khỏi cổng chính của Vương Đô, thì chẳng khác nào là cá nằm trên thớt.
“Ra khỏi thành!”
Tô Mộ mỉm cười, trực tiếp bước ra khỏi thành.
“Đôi Mắt Chân Thật!”
Kỹ năng góc nhìn vừa mở, khu luyện cấp bên ngoài Vương Đô đều thu hết vào tầm mắt.
“Nhìn vẫn còn chưa đủ xa!”
“Nếu có thể xa thêm một chút thì tốt rồi!”
Với góc nhìn này, Tô Mộ cũng không hài lòng cho lắm.
Huyết Mạch Pháp Thần đã tăng lên tới cấp Chân Thần, phạm vi thi pháp kỹ năng của hắn đã được tăng lên gấp mười lần.
Nếu có thể nhìn xa hơn, cho dù là nằm ở bên trong nhà mình, hắn vẫn có thể đả kích tinh thần của những người sống lại kia.
“Hay là dùng huân chương của Thần thử xem?”
Một ý nghĩ tràn vào trong đầu Tô Mộ.
Trước đây hắn đã từng lên kế hoạch thử sử dụng các mảnh vỡ để cải thiện kỹ năng.
Để sử dụng một khối huân chương của Thần hoàn chỉnh đề tăng cấp một kỹ năng thị giác, hắn thực sự không hào phóng đến mức đó.
Nhưng nếu chỉ sử dụng một mảnh vỡ thì hắn có thể chấp nhận được.
“Giết trước một đợt, sau đó trở về nghiên cứu sau!”

Ngoài bức tường.
Hiên Viên đeo trường cung, Tử Long đi theo bên cạnh hắn.
“Đi thôi!”
Hắn quay đầu nhìn thoáng qua bức tường sau lưng, nhảy một cái lên lưng của Tử Long.
“Phì phì!”
Nó phe phẩy cánh, nhanh chóng bay lên.
So với đôi cánh hỏa diễm của Tô Mộ, tốc độ phi hành của Tử Long còn chậm hơn rất nhiều.
Hiên Viên cũng không phải nghề nghiệp pháp sư, không biết bố trí trận pháp truyền tống.
Chuyến đi ra ngoài tường thành này, một người một rồng, hiển nhiên tốn không ít thời gian.

Bên ngoài Vương Đô thành.
Một nhóm nhỏ gồm một trăm người sống lại đang luyện cấp.
“Ngươi nghe nói chưa? Tên Hiên Viên kia xưng bá ở Hoa Đô, trực tiếp diệt sạch phần lớn người sống lại đó!”
“Ở một nơi như Hoa Đô, tình hình bên trong không thể phỏng đoán được, tên Hiên Viên kia đúng là đâm thủng trời nữa rồi!”
“Nghe nói Long Phi kia vì đi tị nạn, dẫn theo người chơi may mắn còn sống sót ở Hoa Đô dời tới Ma Đô rồi, trên đường đi còn đụng phải Tô Pháp Thần nữa chứ.”
“Xem ra, sắp tới ở Hoa Đô sẽ có một trận đại chiến rồi?”
Không ít người bàn tán xôn xao về sự kiện nóng nhất thời điểm hiện tại.
“Ắt phải có người đứng ra trừng phạt cái tên Tô Mộ kia thôi!”
“Quả thực là như thế, trong khoảng thời gian này, hắn đã quá tự phụ rồi.”
“Đừng nói nữa, mấy nhân vật của hội Thí Thần đều đã không còn nữa rồi, bây giờ lòng người đang tan rã, người sống lại có nhiều hơn nữa, cũng chỉ là năm bè bảy mảng mà thôi!”
Nhắc tới Tô Mộ, những người này hận tới mức nghiến răng nghiến lợi.
Hầu như tất cả mọi người đều nóng lòng muốn rút gân lột da của hắn.
“Ầm!”
Ngay khi bọn họ đang há miệng chửi mắng, thì trên mặt đất bằng phẳng đột nhiên vang lên một tiếng sấm sét.
‘Ngươi đã bị người chơi Tô Mộ đánh chết!’
Trước mắt một người xuất hiện một dòng thông báo, sau đó trực tiếp bị đá văng khỏi trò chơi.
Vẫn chưa hết, trên trời sấm sét liên tục giáng xuống.
“Chạy!”
“Quay về Vương Đô!”
Những người khác lần này cũng kịp phản ứng, rối rít chạy về phía Vương Đô thành.
Dù cho có mười mạng sống, thì cũng không có ai muốn chết mà không có lý do rõ ràng cả.
Nếu muốn bảo vệ cái mạng này, bọn họ cũng chỉ có thể ẩn náu ở trong Vương Đô để tìm một con đường sống mà thôi.
‘Ngươi đã bị người chơi Tô Mộ đánh chết!’
‘Ngươi đã bị người chơi Tô Mộ đánh chết!’
Nhưng những người này chạy nhanh cỡ nào cũng không thể nào nhanh được bằng tốc độ của sấm sét.
Đặc biệt là những thích khách muốn ẩn thân tháo chạy kia, cũng căn bản không thể che giấu được.
Theo một đoàn hàng trăm người bị tiêu diệt, các đoàn đội người sống lại đang luyện cấp ở các khu vực khác cũng bị công kích.
Đêm nay, trong giấc mơ của bọn họ sợ rằng tràn đầy tiếng sấm sét!
“Sao ở ngoại thành đâu đâu cũng có tiếng sấm vậy nhỉ?”
Cửa lớn của thành Vương Đô, vệ binh thủ thành nghe bên ngoài kia có tiếng nổ không ngừng, cứ trố mắt nhìn nhau.
Hôm nay cũng đâu có mưa!
“Ai mà biết được!”
Một tên vệ binh bĩu môi, như thể chuyện này chẳng liên quan gì đến hắn vậy.
“Cũng phải, ta cứ trông coi cửa lớn cho thật tốt là được!”
Những vệ binh còn lại cũng bày ra dáng vẻ tương tự.

Ở bên kia.
Nghị trưởng nhìn vào cánh cửa truyền tống đã được hình thành trước mặt mình, lộ ra nụ cười hưng phấn trên mặt.
Thần Lạc đứng ở ngay bên cạnh hắn, nhưng vẻ mặt lại tràn đầy lo lắng.
Còn có Diệu Tinh mặt không cảm xúc, không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Đại nhân, cánh cửa truyền tống có thể mở ra bất cứ lúc nào.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận