Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 571: Hiên Viên không chết, mọi chuyện không cần phải bàn nữa.

chương của Thần dần dần biến thành một cánh cửa truyền tống.
Bốn người Lâm Đại liếc nhìn nhau, đưa cơ thể hoàn toàn đi vào bên trong cánh cửa truyền tống.
Chỉ cần thêm một thời gian nữa thôi là bọn họ có thể đến thế giới hiện thực mà giữ lại được phần lớn thực lực rồi.
Trên mặt biển thành phố HN.
Mấy con thuyền đang giương buồm xuất phát.
Tuy đã không có những cách điều khiển của thế giới hiện thực, những tốc độ lái thuyền của những người sống lại này cũng không hề chậm.
Chiến sĩ dùng sức chèo thuyền, pháp sư không ngừng sử dụng kỹ năng hệ phong đưa thuyền buồm tiến lên.
“Chị Phi Tuyết, chúng ta làm vậy có phải đã đắc tội quá nhiều người rồi không?”
Trên một con thuyền khá lớn, hai người đẹp đang đứng ở đầu thuyền nói chuyện.
“Ta không rảnh để lo nhiều chuyện như vậy, không có thuyền thì những người đó căn bản không ra được biển, càng đừng nói là tìm thấy di tích!” Gương mặt Lệ Phi Tuyết mang theo vài phần âu lo, nhưng trong giọng nói lại không hề có chút hối hận nào.
Cho dù bây giờ những người sống lại khác bắt đầu tạo thuyền thì thời gian cũng sẽ cực kỳ cấp bách.
Hơn nữa, những chiếc thuyền đó có thể ra biển hay không còn khó mà nói được.
Tiến vào di tích sẽ có hạn chế về số người, chỉ cần bọn họ có thể tìm thấy di tích trước, cho dù những người khác đuổi theo thì cũng không làm được gì.
Cô gái này cũng không nói đến những chuyện khác nữa.
Hai người cùng nhìn về phía biển rộng phía trước.
Muốn tìm thấy vị trí của di tích trên mặt biển mênh mang này, bọn họ còn mất rất nhiều thời gian!
“Chị Phi Tuyết, ngươi nhìn kìa!”
Đúng lúc này, trên thuyền truyền đến một tiếng gọi.
Lệ Phi Tuyết vội vàng nhìn về phía hắn đang chỉ.
Tuy khoảng cách rất xa, nhưng trong bóng tối, ngọn lửa phía chân trời kia lại cực kỳ rõ ràng.
“Đó là thứ gì?”
“Không biết nữa!”
“Hình như là một người!”
Những người khác cũng nhìn theo và nhíu chặt mày lại.
“Đúng rồi, nghe nói tên Tô Pháp Thần kia có một đôi cánh lửa, có phải là hắn không?” Có người đột nhiên hô to.
“Tránh hắn đi!”
Nghe thấy thế, vẻ mặt Lệ Phi Tuyết lập tức thay đổi, vội vàng ra lệnh.
“Xoay bánh lái!”
“Tốc độ cao nhất!”
Những cấp dưới lập tức bận bịu làm việc.
Mấy con thuyền đều cùng quay về một hướng.
Tuy tốc độ chạy của bọn họ cũng nhanh, nhưng lại không nhanh bằng ánh lửa phía chân trời kia.
“Ta là Tô Pháp Thần, di tích trên biển thuộc về ta, ai tới kẻ đó chết!”
Một giọng nói vang dội vang lên từ trên không trung.
Giây tiếp theo, trên những con thuyền này cùng lúc xuất hiện một bức tường lửa.
Ngọn lửa mạnh mẽ không thể ngăn cản, một vài người sống lại lập tức bị thiêu thành tro.
Không quan tâm sống chết của những người bên dưới, đôi cánh hỏa diễm sau lưng Tô Mộ nhanh chóng vẫy. Chỉ trong chớp mắt, hắn đã biến mất ở phía chân trời.
“Dập lửa!”
“Ngọn lửa này quá mạnh, căn bản không thể dập được!”
“Đừng chạm vào ngọn lửa đó, bỏ thuyền!”
Không thể dập được ngọn lửa trên thuyền, những người sống lại này chỉ có thể bỏ thuyền chạy trốn.
Bọn họ nhảy xuống biển, tận mắt nhìn thấy những chiếc thuyền đó chìm xuống đáy biển.
“Tên Tô Pháp Thần đáng chết này, thật sự quá kiêu ngạo!”
“Khinh người quá đáng, khinh người quá đáng, chỉ dựa vào một câu của hắn là chúng ta phải trở về ư?”
“Không báo được thù này, ta không cam tâm!”
Những người này ngâm mình trong nước biển, không ngừng tức giận đấm vào mặt nước.
“Đủ rồi!”
Một tiếng gầm giận dữ đột nhiên vang lên.
Những người khác lập tức ngậm miệng lại.
Khuôn mặt Lệ Phi Tuyết đầy lạnh lẽo, mái tóc dài ướt đẫm vì nước biển.
Tuy lúc trước từng nghe nói thực lực của Tô Pháp Thần vô cùng mạnh, nhưng sau khi thật sự kiến thức đến thực lực của Tô Mộ, trong lòng nàng chỉ còn lại hai chữ.
Kinh khủng!
Không có thuyền, nếu bọn họ tiếp tục ở lại đây thăm dò thì kết cục chỉ có con đường chết.
“Bơi về!”
Lệ Phi Tuyết ra lệnh cho mọi người.
“Chị Phi Tuyết, chúng ta bỏ qua như vậy ư?”
“Đúng vậy, chúng ta phải nuốt cơn tức này xuống sao?”
Mấy tên cấp dưới hô to với vẻ không cam lòng.
“Truyền lời của hắn lại, còn về chuyện những người khác sẽ làm như thế nào thì chúng ta không quan tâm được.”
“Nhưng ta cảnh cáo các ngươi, nếu ai muốn trêu chọc hắn.”
Nói đến đây, ánh mắt Lệ Phi Tuyết trở nên âm trầm, giọng nói mang kèm khí lạnh.
“Chắc chắn người đó phải chết!”
Bốn chữ này vừa xuất hiện, khuôn mặt mọi người lập tức trở nên tái nhợt, một câu cũng không nói ra được.

Bởi vì kênh chat trong game Thần Đồ nên tin tức ở rất nhiều nơi trong thế giới hiện thực được lan truyền rất nhanh.
Hành động của Tô Mộ ở thành phố HN đã chọc giận những người sống lại muốn ra biển thăm dò di tích.
Nội tâm bọn họ phẫn nộ nhưng lại không có ai dám ra biển, chỉ có thể phát tiết cơn tức này ngoài miệng.
“Tô Pháp Thần quá kiêu ngạo, chỉ với một câu đã một mình bá chiếm toàn bộ di tích!”
“Đúng vậy, nếu cứ tiếp tục như vậy thì phải làm sao? Những di tích sau này còn có phần của chúng ta nữa không?”
“Không diệt người này, sau này hắn sẽ chỉ càng ngày càng kiêu ngạo, chúng ta cần phải tăng tốc kế hoạch diệt trừ hắn!”
Nhóm người sống lại gia nhập hội Thí Thần không ngừng bàn luận, quyết tâm diệt trừ Tô Mộ cũng càng thêm kiên định.
“Đúng rồi, bây giờ chỉ có một mình Hiên Viên ở Hoa Đô, còn Tô Pháp Thần lại ở thành phố HN, hai người này đều phải diệt trừ, không bằng chúng ta giải quyết Hiên Viên, cũng coi như là chặt đứt một cánh tay của Tô Mộ!”
“Chạng vạng ngày mai ta sẽ tập kết nhân thủ diệt trừ Hiên Viên, người sống lại có thể tới đều có công lao!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận