Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 490: Suy nghĩ gian dối của Tân Gia Đức.

“Trước kia ngươi nói người chơi có hạn mức cao nhất, vậy hạn mức cao nhất của thuộc tính người chơi là bao nhiêu?”
“Ha ha.” Diệu Tinh nghe đến câu hỏi này đột nhiên bật cười.
“Dựa vào cấp bậc hiện tại của ngươi còn chưa đạt đến hạn mức cao nhất của người chơi. Đợi khi cấp bậc của ngươi đủ rồi thì tự nhiên sẽ biết thôi.”
Mặc dù Diệu Tinh không nói rõ nhưng Tô Mộ cũng nghe ra được. Rõ ràng là vị đảo chủ này cảm thấy mình còn cách hạn mức cao nhất rất xa mà!
“Ta chỉ tiện thể hỏi thôi.” Tô Mộ dứt khoát nói theo câu này: “Nếu như thật sự đến lúc đó thì chưa chắc đã có người nói với ta.”
Có lẽ cảm thấy Tô Mộ nói có lý, hoặc cũng có thể là cảm thấy nhà thám hiểm trước mắt này rồi cũng sẽ có ngày đó, Diệu Tinh mở miệng nói: “Hạn mức cao nhất của nhà thám hiểm, hoặc là nói hạn mức của tất cả mọi người chúng ta, thuộc tính cơ sở mãi mãi chỉ có thể đạt đến mười nghìn điểm!”
“Đây là hạn mức cao nhất của người phàm, muốn vượt qua được hạn mức cao nhất này thì nhất định phải được trao cho thần tính!”
“Về điểm này thì chỉ có huân chương của Thần mới có thể làm được!”
Nghe đến đây, Tô Mộ sờ cằm.
“Không còn cách nào khác có thể nâng cấp à?”
Diệu Tinh lắc đầu. Tô Mộ trầm ngâm.
Trị số trí lực không có cách nào đột phá được hạn mức cao nhất mười nghìn, đây là một chuyện vô cùng nhức đầu. Cho dù các thuộc tính khác còn chưa đạt đến bước ngoặt này nhưng đó cũng là chuyện sớm muộn!
“Sử dụng huân chương của Thần thì có thể đột phá hạn mức cao nhất à? Là có thể đột phát một hay là tất cả trị số thuộc tính?” Tô Mộ lại hỏi.
“Ta không biết!”
Diệu Tinh hơi bối rối trả lời.
Đối với nàng thì cho dù là hạn mức cao nhất của một thuộc tính cũng đều là một cửa ải không có cách nào đạt được. Muốn kiểm chứng thì chỉ khi thuộc tính đều đạt được giá trị hạn mức cao nhất rồi sử dụng huân chương của Thần mới có thể có được đáp án.
“Ngươi có biết còn nơi nào có huân chương của Thần không?” Tô Mộ đưa ra câu hỏi cuối cùng.
Diệu Tinh cười gượng, lộ ra một biểu cảm kiểu “Ta đi đâu để biết chứ”.
Tô Mộ lúng túng gãi đầu.
“Được rồi, nhiệm vụ của ngươi cũng đã hoàn thành rồi. Đợi đến khi có một ngày ngươi thật sự đạt đến hạn mức cao nhất của thuộc tính, vậy thì cũng đồng nghĩa với việc ngươi đã sở hữu thực lực hủy tháp Sa Đọa. Đến lúc đó thì ngươi hãy đến tìm ta!”
“Trước đó thì ta hy vọng ngươi đừng dễ dàng tiến vào trong tháp Sa Đọa”
Diệu Tinh đưa ra lời nhắc nhở thiện ý.
“Ta biết rồi!”
Tô Mộ trả lời.
Bởi vì câu nói này của Diệu Tinh, hắn cũng ý thức được một số thứ.
Người phàm đều có hạn mức cao nhất, vậy thì Chúa Tể Sa Đọa chắc hẳn cũng có. Nhưng hạn mức cao nhất của hắn chắc chắn đã vượt qua người phàm như mình mình, nếu không thì Diệu Tinh cũng sẽ không kiêng kỵ như thế.
Vậy thì công kích ma pháp của hắn lại có thể đạt đến bao nhiêu?
Tô Mộ dang đôi cánh hỏa diễm, vừa bay ra khỏi đảo hoang vừa suy nghĩ.
Dựa theo công kích ma pháp của mình để tính thì Chúa Tể Sa Đọa chỉ cao chứ không thấp. Hơn nữa là một đại pháp sư sa đọa, hắn chắc chắn nắm giữ kỹ năng hùng mạnh loại như Hố Đen Hấp Dẫn, thậm chí còn có kỹ năng mạnh mẽ hơn nữa.
Phải nói rằng đại pháp sư như thế, nếu như không có ma pháp xuyên thấu, thì mình chắc chắn không tin.
50% khả năng kháng toàn thuộc tính của mình rất có khả năng chính là trong suốt rồi.
“Một kỹ năng của hắn chắc chắn có thể hạ gục ta!”
“Nhưng không biết lượng máu của hắn là bao nhiêu, khả năng kháng cao bao nhiêu!”
Tô Mộ nhìn lượng máu ba triệu của mình, khẽ lắc đầu.
Trong số các người chơi thì trị số này tuyệt đối đã có thể khiến người ta ngưỡng mộ. Nhưng so sánh với những NPC đỉnh cấp kia thì lượng máu này hoàn toàn không đủ vào đâu.
BOSS cấp Vương thất giai cũng đã đạt đến lượng máu hơn hai mươi triệu rồi!
“Cũng có khả năng thuộc tính của hắn đã vượt qua mười nghìn điểm, ít nhất là trị số trí lực đã vượt qua rồi!”
Dĩ nhiên được ban tặng thần tính không nghĩa là trở thành thần, thân là Chúa Tể Sa Đọa thì có thể đã có thần tính rồi.
“Không thể hành động thiếu suy nghĩ được!”
Tô Mộ hít một hơi thật sâu.
Vốn tưởng rằng mình đã đủ mạnh rồi, mà đến khi thật sự đối mặt với những tồn tại đỉnh cấp kia thì cảm giác bất lực vẫn xuất hiện trong tim.
“Muốn thu được huân chương của Thần thì chỉ có thể đợi bí cảnh mở ra rồi.”
“Trong hiện thực sẽ có thông báo, ta chỉ cần quay trở về hiện thực từ cửa truyền tống ở chỗ rừng cây khô kia là được rồi!”
Tô Mộ bay về phía vách đá lớn.
Hắn lấy tấm bản đồ kia ra nghiên cứu tỉ mỉ.
“Tốc độ đổi mới ma vật của nơi này chắc hẳn sẽ rất chậm, ta còn có ba nơi có thể quét.”
Trên tấm bản đồ có ba sào huyệt ma vật mà trước đó hắn chưa đi qua. Không nghi ngờ gì nữa, ba nơi này chắc chắn đều có trên chục nghìn ma vật.
Cho dù là số ma vật này đã không còn kinh nghiệm nhưng dùng nó để cày các thuộc tính khác cũng như nhau.
“Sau khi quét xong số ma vật kia thì quay trở về hiện thực, hội tụ cùng với Hiên Viên trước.”
“Có huân chương của Thần thì ta có thể đi đến khu vực phía sau cửa truyền tống Ma Đô để thăm dò rồi!”
Tô Mộ đã dự tính xong.

Bạn cần đăng nhập để bình luận