Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 506: Dị tinh?

Những người khác nghe vậy, đều đồng loạt nhìn về phía Lăng thiếu.
Họ cũng đã hiểu rằng, tên Lăng thiếu này đã có kế hoạch của hắn.
“Lăng thiếu, ngươi yên tâm làm đi, chúng ta sẽ nghe lời ngươi!”
“Nói không sai, giữ lại hắn là một tai hại đối với tất cả chúng ta!”
“Dù thế nào đi chăng nữa, chúng ta phải tìm cách giết chết hắn.”
Mọi người lần lượt đồng thanh.
Lăng thiếu gật đầu, gương mặt lộ rõ sự tự tin như đã tính trước mọi việc rồi.
“E rằng, sức mạnh của tên đó lợi hại hơn nhiều so với chúng ta nghĩ.”
“Nhưng mà, dù hắn có mạnh đến đâu, thì hắn cũng chỉ có một mình mà thôi, miễn là chúng ta liên hiệp những người sống lại khác với nhau, nhất định chúng ta sẽ có thể dập tắt được dáng vẻ ngạo nghễ của hắn.”
Hôm sau.
Khi ánh mặt trời chiếu thẳng lên mặt, Tô Mộ mới bò dậy khỏi giường.
“Ngủ thoải mái quá đi!”
Duỗi người thật căng, Tô Mộ hắt hơi một cái.
Khu dân cư trước mắt rất vắng vẻ, hoàn cảnh rất tốt.
“Rời khỏi game!”
Tô Mộ trực tiếp rời khỏi game, trở lại thế giới hiện thực.
Ma Đô to lớn đã trở thành một toà thành trống.
Hắn vào mấy cửa hàng ngẫu nhiên, chọn lựa một ít đồ ăn.
Hộp thức ăn tự sôi, thức ăn liền và các loại tương tự.
Sau khi ăn một bữa sáng nóng hôi hổi, Tô Mộ sắp xếp lại một chút, đi tới cửa truyền tống dưới Ngôi Sao Ma đô.
Đi qua cửa truyền tống, bên trong vẫn là chỗ trước đó.
Mở ra đôi cánh hoả diễm, Tô Mộ đi về hướng biên giới pháp tắc.
“Đùng đùng!”
Pháp tắc xuất hiện, ngăn cản đường đi của Tô Mộ.
Tô Mộ mỉm cười, lấy ra một mảnh huân chương của Thần.
Một giây sau, pháp tắc đang cản đường bắt đầu lùi lại.
“Thứ này, nhất định chính là một cái chìa khoá!”
Tô Mộ nắm chặt huân chương trong tay, cảm thán một câu.
Có thứ này, phần lớn những nơi trước kia mình không đến được, giờ đều đi được.
Đương nhiên, muốn đi những nơi đó, cũng phải có đủ thực lực mới đi được.
“Đi qua xem một chút, thuận tiện quét sạch một lần!”
Tô Mộ tăng tốc độ bay.
Tốc độ đổi mới ma vật trong khu vực này cũng không chậm, phần lớn những thứ lần trước hắn đánh giết đã đổi mới rồi.
Nhưng Tô Mộ phát hiện không hề có một ma vật lục giai nào.
“Đây là?”
Sau khi xuyên qua khu vực pháp tắc, thứ xuất hiện trước mắt vậy mà là một mảnh hoang vu.
Không phải là đất hoang hay sa mạc, đó là một hoàn cảnh địa lý rất kỳ lạ.
Tương tự các hố hình thành sau khi vẫn thạch va chạm trên mặt trăng.
Chút chuyện ấy hoàn toàn không đủ để Tô Mộ kinh ngạc.
Điều khiến hắn ngạc nhiên là mảng trời đầy sao trên đỉnh đầu.
Hơi ngẩng đầu là có thể nhìn thấy tinh hà óng ánh kia.
Những ngôi sao chói mắt khiến Tô Mộ nghi ngờ có phải mình đang trôi nổi trong vũ trụ không.
Tô Mộ quả quyết thu lại đôi cánh hoả diễm.
Cảm giác rơi xuống lập tức đột kích.
Hiển nhiên, nơi này không phải là vũ trụ, nếu không hắn sẽ không rơi xuống.
Đôi cánh hoả diễm lần nữa được mở ra, dừng lại quá trình rơi xuống của Tô Mộ.
“Đôi Mắt Chân Thật!”
Vừa mở kỹ năng, trước mắt Tô Mộ lập tức xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất.
“Wtf!”
Trong những hố thiên thạch phía trước, trải rộng những loại trùng không biết tên.
Từ thể hình, thực lực những sinh vật này ít nhất là thất giai.
“Rốt cuộc nơi này là nơi nào?”
Lông mày Tô Mộ nhíu chặt, trong lòng càng thêm nghi ngờ.
Cảm nhận nơi này mang đến hoàn toàn khác mê uyên Ma Vật.
Hoặc có thể nói, nơi này không hoà hợp với thế giới game một chút nào cả.
“Hình như mình đi vào một dị tinh nào đó, nơi mà khắp nơi đều là những loại sâu đáng sợ.”
Tô Mộ tổng kết đươc một câu như vậy.
Lòng hiếu kỳ cũng làm cho hắn cấp bách muốn thăm dò nơi này.
“Đối phó với sâu trên mặt đất, cũng chỉ có thể dùng Viêm Trụ!”
Hai tay nắm thành quyền, Tô Mộ gắng sức vung xuống mặt đất.
Ra quyền liên tiếp, bên trong hố thiên thạch phía trước không ngừng trào dâng hoả trụ to lớn.
‘Ngươi đã giết Răng Cưa Du Trùng!’

Bát giai đánh thất giai, còn thêm công kích ma pháp kinh khủng của Tô Mộ, mỗi một đòn đánh đều là đập phát chết luôn.
Dù hố thiên thạch trải rộng phía trước, nhưng với tốc độ diệt quái của Tô Mộ, giải quyết toàn bộ đống ma vật này trong thời gian rất nhanh.

Thành Diệu Nhật.
“Tất cả đi ra đi!”
Đội trưởng thủ vệ mở cửa lớn nhà giam ra, thả những người sống lại bên trong ra.
Đám người này hung dữ nhìn đội trưởng thủ vệ, lại không một ai dám động thủ.
Sau khi những người này rời khỏi phòng giam, Lăng thiếu nói với bọn họ: “Lời của ta, các người đã nhớ hết chưa?”
“Yên tâm đi, chúng ta sẽ đi lôi kéo những người sống lại khác!” Đám người vô cùng đồng thanh.
Lăng thiếu không nói thêm gì.
Sau khi những người khác rời khỏi trò chơi, hắn cũng rời khỏi trò chơi.
Hoàn cảnh xung quanh xuất hiện biến hoá, Lăng thiếu xuất hiện trong một cái lều vải.
Hắn ra khỏi lều, người bên ngoài đang nấu cơm.
Hương thơm bay khắp bốn phía, thế nhưng Lăng thiếu không có tâm trạng ăn cơm, đi thẳng tới bên cạnh một người.
“Sao ở bên trong trò chơi lâu vậy?” Người kia cười cười, dò hỏi.
“Thương lượng một ít chuyện với những người sống lại khác!” Lăng thiếu cũng nở nụ cười, vỗ vỗ bả vai người kia: “Lại đây nói chuyện một chút đi!”
“À!”
Người kia sửng sốt một chút, lập tức bỏ đồ ăn trong tay xuống rồi đứng lên.
Hai người đi đến một vị trí vắng vẻ.
“Sao vậy?’ Người kia hỏi.
“Chúng ta thương lượng xong rồi, chuẩn bị ra tay với tên Tô Mộ kia!”
Lăng thiếu mặt cười tủm tỉm, lời nói thốt ra lại làm cho người ta phải giật mình.
“Ngươi nghiêm túc sao?” Giọng nói của hắn không tự chủ lên cao một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận