Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 687: Không thể chết vô ích.

Tô Mộ không gấp gáp hành động.
Tất cả gia tộc trong thế giới vị diện này, một gia tộc cũng không thể bỏ qua.
Quy hoạch tuyến đường hợp lý mới có thể tiết kiệm nhiều thời gian nhất.
“Trước tiên xử lý toàn bộ hai châu bên này trước.”
“Sau đó lên phía bắc đi biển Hắc Ám kia, vừa đúng sẽ đi qua vị trí chính giữa này!”
Ánh mắt Tô Mộ chuyển đến phía tây của tấm bản đồ, cân nhắc một chút.
Trong khu vực này có năm gia tộc, vị trí đều tương đối phân tán.
Có hai tộc gần đến khu vực biên giới của bản đồ.
Muỗi càng nhỏ cũng là thịt, cộng thêm lòng thù hận không thể hóa giải với những người sống lại, Tô Mộ dang đôi cánh hỏa diễm ra, dự định từ phía dưới của bản đồ vòng một vòng lên.
Một vòng này vừa đúng một mẻ hốt gọn!
“Đã nói là sẽ đánh xuyên vị diện, vậy thì một cái cũng không thể bỏ qua!”
Tô Mộ vừa bay nhanh như tên bắn vừa khẽ lẩm bẩm.
Giống như đánh phó bản vậy, rất nhiều người không sẵn lòng đi tiêu diệt một số con quái nhỏ trong ngóc ngách.
Bởi vì thật sự là quá lãng phí thời gian rồi.
Nhưng ở trong phó bản vị diện này, thứ mà mình không thiếu nhất chính là thời gian.

Lãnh địa Phong tộc.
“Chuyện này!”
Sau khi cửu trưởng lão của gia tộc Nam Cung đến nơi này, sắc mặt biến đổi.
Ba ngọn núi cao chọc trời vốn to lớn biến mất không thấy gì nữa, sông núi xinh đẹp lại càng bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Đưa mắt nhìn chỉ còn lại từng đống từng đống đổ nát.
“Ngay cả Phong tộc cũng bị tiêu diệt sao?”
“Tốc độ của tên kia cũng quá nhanh rồi?”
Sống lưng của cửu trưởng lão lạnh toát cả lên.
Theo bản năng hắn nhìn bốn phía, không dám đến gần lãnh địa của Phong tộc.
Lỡ như tên người thế giới hiện thực kia còn ở gần đó thì kết cục của hắn là có thể nghĩ ra.
Cửu trưởng lão thấp thỏm núp vào.
Qua hồi lâu, sau khi xác định gần đây thật sự không có người, lúc này hắn mới tiến vào lãnh địa của Phong tộc.
“Lại không còn một ai sống sót!”
“Đây là một ma chủ à!”

Thế giới hiện thực.
Trong một thành phố phồn hoa nào đó.
Màn đêm đã buông xuống, ánh trăng trong không trung đặc biệt sáng tỏ.
“Trốn cho kỹ vào những con chuột nhỏ!”
Một người đứng trên tầng cao nhất của đại lâu cao trăm mét quan sát toàn bộ thành phố.
Mất đi ánh đèn sáng chói, thành phố phồn hoa dường như thiếu đi chút thú vị.
Đôi mắt của người này giống như mắt chim ưng, không ngừng tìm kiếm trong bóng tối.
“Tìm được ngươi rồi!”
Sau một khoảng thời gian, khóe miệng người này giương lên, sau lưng đột nhiên dang ra một đôi cánh.
Khác với đôi cánh hỏa diễm của Tô Mộ, trên đôi cánh này có lông vũ, giống như là cánh của sinh vật loại chim nào đó.
Người này tung người nhảy lên, bay về phía một tòa nhà lớn ở nơi không xa.
Gió lạnh thấu xương gào thét giữa những tòa nhà.
“Bịch!”
Một tràng tiếng thủy tinh vỡ vang lên.
Trong một gian phòng làm việc tầng thứ mười mấy, có mấy người nhìn bóng dáng phá cửa sổ tiến vào, tỏ ra thái độ ứng chiến.
“Người sống lại?”
Người đàn ông khỏe mạnh đứng ở trước nhất cầm một thanh kiếm lớn trong tay.
“Chỉ có ba con chuột nhỏ à?”
Người sống lại kia mỉm cười, thu hồi đôi cánh lông vũ phía sau, ngữ điệu châm chọc.
“Các ngươi vào trò chơi trước, tuyệt đối đừng ra ngoài, ta ở đây ngăn cản hắn!”
Người đàn ông khỏe mạnh nắm chặt thanh đại kiếm, ánh mắt tập trung nhìn vào người sống lại kia.
Phía sau hắn có một nam một nữ đang đứng, biểu cảm trên gương mặt thấp thỏm không yên.
“Vương đại ca, sao chúng ta có thể bỏ lại ngươi được!”
“Đúng vậy đấy, muốn chết thì cùng chết, tên này chỉ có một mình, liều mạng vẫn còn cơ hội!”
Hai người lộ vẻ mặt sợ hãi, nhưng không lùi bước.
Người sống lại thấy thế, nụ cười trên mặt càng nồng hậu hơn.
“Ta có thể cho các ngươi một cơ hội, trong ba người chỉ có một người có thể sống!”
Hắn chậm rãi lên tiếng, trong lời nói không hề xem ba người ra gì.
“Bớt làm bộ làm tịch đi, những người sống lại như các người chẳng là gì trước mặt Tô Pháp Thần cả!” Người phụ nữ trong số ba người hô lên.
Những lời này khiến cho sắc mặt của người sống lại đột biến.
“Hừ!”
Tiếng hừ lạnh tức giận vang lên.
“Tên Tô Pháp Thần trong miệng của các ngươi bây giờ mình còn khó giữ!”
“Cho dù hắn hắn còn sống thì sớm muộn cũng có một ngày ta sẽ giẫm hắn dưới chân!”
“Ha ha!” Lời nói của người sống lại khiến cho ba người không nhịn được bật cười.
Trong cục diện thế này, vốn dĩ bọn họ không cười nổi, nhưng truyện cười của đối phương quả thật là quá tức cười rồi.
“Đi chết đi!”
Nghe thấy tiếng cười như thế, người sống lại kia giận tím mặt.
“Tiểu Cần, vào trò chơi, báo cho Long đội trưởng biết tình huống ở nơi này, để cho Tô Pháp Thần báo thù cho chúng ta!”
Người đàn ông khỏe mạnh chợt quát một tiếng, không lùi mà tiến tới.
“Vương đại ca, ta tới giúp ngươi!”
Người đàn ông còn lại cũng cũng không tham sống sợ chết, lập tức theo sát phía sau.
“Ô ô ô!”
Tiểu Cần nức nở.
Nàng nhìn hai người liều chết chiến đấu cùng với người sống lại, thần sắc trên mặt từ từ trở nên kiên định.
Đưa tay ra, một viên thủy tinh từ từ hình thành.
“Ngươi đừng hòng!”
Người sống lại thấy thế, trong đôi mắt tuôn ra sát ý cực mạnh.
Một giây sau, mấy lưỡi dao sắc bén bay về phía Tiểu Cần.
Nhưng ngay khi công kích sắp trúng mục tiêu, một người chắn ngay trước người của Tiểu Cần.
Là người đàn ông kia.
Trên người của hắn xuất hiện một màn chắn phòng ngự nào đó.
Nào ngờ đòn tấn công của người sống lại quá mạnh, đỡ đòn công kích cũng khiến cho nội tạng của hắn chịu sự tấn công kịch liệt.
“Ộc!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận