Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 743: Liên hệ của thế giới.

Tô Mộ to gan vươn tay.
Khi chạm vào những chất lỏng màu đen đó, nó đột nhiên cử động.
Chất lỏng màu đen to bằng hạt gạo như có sinh mệnh nhanh chóng bò từ tay hắn muốn lên trên đầu.
“Muốn đánh lén ta à?”
Tô Mộ mỉm cười, không chút hoảng hốt.
Ngay khi giọt chất lỏng đó sắp bò đến cổ, một ngọn lửa nùng liệt đột nhiên bùng lên.
Giọt chất lỏng màu đen lập tức bốc hơi.
“Những quan tài đó còn sót lại không ít chất lỏng, ta có thể mang về thử nghiên cứu.”
Xuất phát từ sự hứng thú với chất lỏng màu đen này, Tô Mộ lấy ra một vài linh kiện công trình và chế tạo ra một vật chứa.
Một lúc sau, vật chứa thu thập được một lượng chất lỏng màu đen to bằng ngón cái.
“Chỗ sâu trong sa mạc này còn có rất nhiều khu vực có thể thăm dò, nhưng hình như thời gian không còn kịp nữa rồi.”
Tô Mộ cất vật chứa đi rồi nhìn về phía xa.
Trong phạm vi có thể nhìn thấy trong Đôi Mắt Thần Thị, cát vàng liên miên không dứt.
Hiển nhiên nơi này còn rộng lớn hơn vùng sông băng kia.
Mình còn phải tới hồng môn yến của những người sống lại đó nữa!
“Dù sao cũng có được một mảnh huân chương của Thần hoàn chỉnh rồi, đi về trước vậy!”
Sau khi suy nghĩ một lúc, Tô Mộ bay lên không trung.
Hắn quay về theo đường cũ, sau khi bóng dáng hắn biến mất, không trung lại xuất hiện mấy thiên hoả.
Hoả cầu rơi xuống cát vàng làm bụi đất mù mịt.

Toà thành trong sa mạc.
Mười mấy người tập trung trong một đại điện.
“Có người tự xưng là nhà thám hiểm tới, xem ra tiên đoán viễn cổ sắp tới rồi.”
“Chúng ta nên suy nghĩ về những chuyện tiếp theo.”
Người trung niên đưa bản đồ cho Tô Mộ ngồi trên ghế trên đại điện, giọng nói tràn ngập uy nghiêm.
“Mọi chuyện đều nghe lệnh của thành chủ đại nhân!”
Mười mấy người phía dưới đồng thanh trả lời.
Có thể đứng ở đây chứng tỏ thân phận của bọn họ đều không bình thường, thực lực cũng vô cùng mạnh.
Ít nhất trong mắt những nhà thám hiểm bình thường đó thì bọn họ đều là NPC tinh anh cấp cao.
“Vậy là tốt rồi!”
Người trung niên hài lòng nở nụ cười.
“Tiếp đó hẳn là sẽ có càng nhiều nhà thám hiểm đến.”
“Các ngươi lui xuống đi, làm tốt chuẩn bị nghênh đón bọn họ!”
Hắn phất tay và nói.
“Chúng ta xin phép cáo lui!”
Mọi người hành lễ rồi cùng lui xuống.
Sau khi mọi người đi ra ngoài, người trung niên đứng lên khỏi ghế dựa.
“Cuối cùng cũng tới!”
Một nụ cười quỷ dị hiện lên trên khuôn mặt hắn.
“Ta đã chờ ngày này lâu lắm rồi!” Hắn lẩm bẩm tự nói với mình.
Đôi mắt của vị thành chủ này đột nhiên biến thành màu đen.
Đen kịt!

Hoa Đô.
“Trang bị của những người đó còn chưa tới à?”
Phong Ngôn đang bố trí mọi thứ trong Minh Cung.
Trận pháp ngoài đại điên và trong đại diện đều đã được bố trí xong.
Về tài liệu, những người sống lại khác cũng không bủn xỉn, ngược lại là những trang bị đó còn chưa tới.
“Chắc là bọn họ lo lắng không lấy lại được.” Một cấp dưới mở miệng.
Lời nói này làm Phong Ngôn nheo mắt lại.
Từ giây phút kế hoạch bắt đầu, hắn thật sự không nghĩ tới chuyện trả lại số trang bị đã vào tay này.
Bài học lúc trước làm hắn hiểu ra một điều.
Thực lực mới là vương đạo!
Phong thiếu hắn muốn có được địa vị, vậy thì bắt buộc phải có đủ thực lực!
Số trang bị đó chính là thực lực của hắn!
Chẳng những có thể trang bị cho cấp dưới mà còn có thể sử dụng để mượn sức người.
“Ngươi lại đi thúc giục, nếu không được nữa thì để Thác Bạt Thiên Dũng ra mặt.”
“Ta đi liên hệ những người khác trong Hoa Đô, làm bọn họ triệu tập người đến đúng chỗ trước buổi trưa ngày mai.”
Trong giọng nói của Phong thiếu mang theo sự đáng tin.
Giây phút hắn được nở mày nở mặt sắp tới rồi!
Đôi cánh hỏa diễm bay nhanh như tên bắn, Tô Mộ cố ý tránh tòa thành trì đó.
Hắn luôn cảnh giác với những nhân vật giống npc đó.
Ngay cả Nghị Trưởng của thành Diệu Nhật cũng có những bí mật không thể nói cho người khác, càng huống hồ là vị thành chủ chưa biết thế giới này.
Đi xuyên qua vùng pháp tắc, Tô Mộ quay trở lại thế giới hiện thực thông qua cánh cửa truyền tống.
Đôi cánh chuyển động thần tốc, đưa hắn bay lên độ cao hàng vạn mét.
Không vội quay về Hoa Đô, Tô Mộ ngước nhìn dải ngân hà rực rỡ bên ngoài tầng khí quyển.
Ở vị trí này, nhìn mọi thứ thật rõ ràng.
“Đó là gì?”
Tô Mộ đột nhiên phát hiện ra điều khác thường.
Trong vũ trụ, vậy mà lại xuất hiện một phi thuyền!
Nhìn theo hướng đó, phi thuyền càng ngày càng gần.
Sau khi đến gần Lam Tinh, nó bắt đầu chuyển động có quy luật men theo quỹ đạo của các vệ tinh đó.
Tô Mộ cũng bay theo hướng của nó, quan sát nó qua tầng khí quyển.
Phi thuyền này nhỏ hơn những vệ tinh bình thường đó một chút.
Thông qua Đôi Mắt Thần Thị, Tô Mộ có thể nhìn thấy bên trong phi thuyền vốn không có sự sống.
“Một phi thuyền không có người? Rốt cuộc là nó đến từ đâu?”
“Nó đến đây là vì cái gì?”
Tam Vấn Linh Hồn bật ra.
“Tít tít tít!”
Một tràng âm thanh tương tự như chuông báo động đột nhiên vang lên.
“Ầm!”
Vẫn chưa đợi Tô Mộ tiếp tục nghiên cứu cấu trúc của phi thuyền, một tiếng nổ dữ dội vang lên.
“Ửa!”
Tô Mộ bị tình huống đột ngột này làm cho sững sờ.
Phi thuyền đó rõ ràng là muốn vào trong, nhưng kết quả là phát nổ.
“Nó không thể vào, mình không thể ra!”
Hắn bất đắc dĩ bĩu môi, Tô Mộ cũng hiểu rõ rồi.
Những lực pháp tắc này tồn tại giống như một màn chắn vô hình.
“Quay về thôi, xem xem đám người kia bố trí như thế nào rồi.”
Tạm thời không thể phá bỏ màn chắn này, Tô Mộ cũng chẳng đau đầu.
Hắn bay về hướng Hoa Đô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận