Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 810: Tháp lớn đồ sộ.

Tô Mộ lại tiến hành mở rộng cho đáy của thùng chứa Thần Thụ.
Rất nhanh, quá trình tự động hoá được thực hiện.
Lượng lớn ma hạch bị vận chuyển đến thùng bồi dưỡng, sau đó sẽ chuyển đổi thành năng lượng sinh mệnh thuần khiết.
Những cấp của ma hạch kia mặc dù thấp, nhưng không ngăn nổi số lượng lớn.
Theo số lượng ma hạch mất đi càng ngày càng nhiều, năng lượng sinh mệnh ẩn chứa trong thùng bồi dưỡng cũng trở nên cường thịnh hơn.
Lại qua một thời gian ngắn, một mùi thơm nồng nặc tràn ngập trong kho tàng.
Đóa hoa trên đỉnh Thần Thụ kia nở rồi!
Đoá hoa này có tổng cộng năm cánh hoa.
Màu sắc vô cùng tươi tắn, có một loại cảm giác rất không chân thật.
Đặc biệt là hương hoa, chỉ cần nhẹ nhàng khẽ ngửi thôi cũng có thể khiến người sinh ra cảm giác mơ mơ màng màng.
“Xí!”
Tô Mộ bĩu môi.
Nếu là người khác, một khi ngửi thấy mùi thơm này chỉ e là sẽ trở thành chất dinh dưỡng Thần Thụ.
Nhưng hương hoa này không có chút tác dụng nào với mình cả.
Robot vận chuyển vẫn đang không ngừng thêm ma hạch vào đĩa petri.
Cùng với hoạt động của robot, đóa hoa trên Thần Thụ cũng ngày càng rực rỡ.
Sau một thời gian ngắn, Tô Mộ nhấn một cái nút trên máy móc.
Giây tiếp theo, một robot đưa tay về phía đỉnh của Thần Thụ.
Đóa hoa kia trực tiếp bị hái xuống, đưa đến tay Tô Mộ.
‘Hoa của Thần (cấp Thần): Đây là một loại thảo dược vô cùng quý giá, có thể dùng để chế tạo dược phẩm cấp Thần!’
Tô Mộ thoáng nhìn chữ số hiển thị trên robot vận chuyển.
“Tiêu hao khoảng 200 000 viên ma thạch, hiệu suất này ghê gớm thật!”
“Tiếp tục!”
Một đám robot lần nữa bắt đầu làm việc.
Lượng lớn ma hạch bị ném vào đĩa petri như thể không cần tiền.
Máy móc không ngừng chuyển động, chuyển đổi những năng lượng sinh mệnh kia vô cùng hiệu quả.
“Đây?”
Trong suốt quá trình, Tô Mộ vẫn luôn ở đây nhìn chằm chằm viên hạt giống kia, cũng phát hiện có gì đó không đúng.
Trên lớp vỏ như bạch ngọc, đột nhiên xuất hiện vết nứt rất nhỏ!
Hiển nhiên, loại hành vi đốt cháy giai đoạn này của mình đã trực tiếp làm tổn thương căn cơ của Thần Thụ.
“Kệ nó!”
Khẽ lắc đầu, Tô Mộ lựa chọn mặc kệ.
Chỉ cần có thể thu thập đủ vật liệu mình cần, thì dù cho hạt giống này có vỡ nát cũng không sao.
“Sắp bắt đầu chế tạo dược phẩm rồi.”
“Làm ra những dược phẩm cấp thần này không có dễ vậy đâu.”
“Phải làm thật tốt công tác chuẩn bị!”
Sau khi nghiên cứu xong công thức dược phẩm cấp thần, Tô Mộ đi đến kho tàng trong đài luyện kim.
“Tinh luyện, hợp thành.”
“Mỗi bước đều cực kỳ quan trọng, ta phải đa hóa tinh thần.”
Cầm đủ loại dụng cụ đặt lên bàn, Tô Mộ bắt đầu thao tác.
Thân là một đại sự cấp chuyên gia, cả quá trình cực kỳ trôi chảy.
‘Ngươi luyện chế thành công dược phẩm cấp thần: Thần lực Thiên Khung!’
‘Thần lực Thiên Khung (tuyệt phẩm): Sau khi dùng, vĩnh viễn tăng 5000 điểm sức mạnh cơ bản cho người chơi (Chỉ có hiệu quả trong lần uống đầu tiên)’
“Thành công rồi!”
Cầm dược phẩm cấp thần trong tay, Tô Mộ nhếch miệng.
Một dược phẩm tăng 5000 điểm sức mạnh cơ bản, tăng lên như thế thật khó mà khiến người khác tưởng tượng được.
“A ô!”
Bỏ dược phẩm vào miệng, Tô Mộ tùy ý nhai hai lần, một nguồn sức mạnh dồi dào lập tức dâng lên.
‘Ngươi tăng lên 15 000 điểm sức mạnh!’
Với sự tăng lên của Tăng Lên Thần Hạn, thuộc tính cũng được tăng lên gấp ba.
“Cây giống nhỏ à, ngươi phải vì ta mà tiếp tục nở hoa đó nhé!” Tô Mộ quay đầu nhìn về phía Thần Thụ kia.
Số lượng ma hạch tuyệt đối đủ.
Có thể tạo ra dược phẩm có bốn thuộc tính còn lại hay không thì phải nhìn xem hạt giống của Thần Thụ có chịu nổi hay không rồi!
. . . . . . .
Trên mặt đất màu đen.
Một bóng dáng khổng lồ xẹt qua không trung.
Đó là một cự long khí thế mãnh liệt.
Trên lưng cự long là một thiếu niên đang đứng.
Thiếu niên đeo một cây trường cung, đôi mắt như chim ưng không ngừng quan sát phía dưới.
“Tử Long à, nơi này rất nguy hiểm, phải cẩn thật đấy nhé.”
Hiên Viên ngồi xổm xuống sờ đầu cự long và nói.
Du đãng ngoài tường của thế giới hồi lâu, một người một rồng cũng tiến vào sâu trong đất đen.
“Gào!”
Tử Long rít lên một tiếng xem như trả lời.
“Đó là gì thế?”
Ngay lúc này, Hiên Viên phát hiện có gì đó không đúng.
Trên mặt đất màu đen, vậy mà xuất hiện một đống phế tích.
“Đi xem một chút.”
Tử Long lập tức bay tới hướng kia.
“Nơi này, đã từng là một tòa thành ư?”
Cẩn thận quan sát hoàn cảnh xung quanh, Hiên Viên nhẹ giọng lẩm bẩm.
“Tìm xem thử, nhất định phải cẩn thận nhé!”
Hô với Tử Long một câu, một người một rồng chia nhau sục sạo trong đống phế tích.
Tử Long không ngừng dùng đầu ngửi tới ngửi lui, dường như đã phát hiện ra gì đó.
“Gào!”
Lại vang lên một rít gào.
Nghe thấy động tĩnh, Hiên Viên lập tức chạy tới chỗ Tử Long.
Chỉ thấy Tử Long đang đứng trên một khay tròn khổng lồ, vuốt rồng sắc bén không ngừng đào đất lên trên.
“Dưới này có gì à?”
Hiên Viên cũng đào đất lên.
Nói tới cũng kỳ, đất trong đống đổ nát này, tuy rằng cùng một màu với đất đen bên ngoài nhưng lại không giống nhau.
Sau một hồi, một người một rồng đào ra được một cái hố sâu 100 mét.
Một cái cổng vòm đá theo đó mà xuất hiện.
“Đây là cái gì?”
Hiên Viên liên tục quan sát cổng vòm đá, lông mày nhíu chặt.
“Gào!”
Tử Long rít lên một tiếng, dường như muốn nói:”Ta cũng không biết!”
“Có thể mang cổng vòm đá đi được không nhỉ?” Hiên Viên dùng sức nâng cổng đá lên.
Dưới sức lực mạnh mẽ của hắn, cổng đá vẫn không nhúc nhích.
Đúng lúc này, trong đống phế tích đột nhiên xảy ra biến hóa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận