Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 486: Về lại phòng tuyến số 2.

Trận này lẽ ra phải tiếp tục chiến đấu ít nhất một quãng thời gian, nhưng chỉ vỏn vẹn mười phút, đại quân ma vật đã bị tiêu diệt không còn manh giáp.
“Chúng ta thắng rồi?”
“Chuyện này…”
“Sao lại cảm thấy không chân thực cho lắm nhỉ?”
Nhóm NPC trong phòng tuyến số 2 nhìn Tô Mộ trên không trung, và những ma vật không ngừng rơi xuống kia, ai nấy hai mặt nhìn nhau.
Đã lâu họ chưa được chứng kiến cảnh ma vật tập kích với quy mô lớn như vậy.
Tất cả mọi người cho rằng đây sẽ là một trận ác chiến.
Tuy nhiên, ai có thể ngờ rằng sự can thiệp của một nhà thám hiểm lại có thể làm thay đổi đáng kể cán cân của cuộc chiến này!
Rất nhiều người liên tục dụi mắt xác nhận xem liệu mình có nhìn lầm hay không.
Nhưng dẫu cho họ dụi mắt bao nhiêu lần thì bóng người trên không trung đó vẫn chói lòa đến vậy.
“Không phải ngươi đi mê uyên Ma Vật sao? Sao lại xuất hiện ở đây?”
Trong đám người, một cô gái hô to với Tô Mộ ở không trung.
Nàng cau mày, dường như nhớ đến điều gì.
“Ta mới leo lên từ vực sâu kia!”
Tô Mộ nhìn xuống từ trên cao, khí thế còn mạnh hơn gấp mấy lần đảo chủ nọ.
“Ngươi leo lên từ vực sâu đó ư?”
“Sao thế được?”
Diệu Tinh nghe vậy, gần như gào lên.
Khuôn mặt của nàng tràn ngập vẻ khó thể tin.
Vẻ mặt của những NPC khác cũng tỏ ra vô cùng kinh ngạc.
Họ đã đóng quân ở đây trong nhiều năm nên biết rõ pháp tắc bao phủ tại vực sâu kia mạnh mẽ nhường nào.
Dẫu không có những pháp tắc nọ thì dưới vực sâu còn có hằng hà sa số ma vật đấy!
Sau khi kinh ngạc, Diệu Tinh hỏi lại: “Cột sáng kia có liên quan gì đến ngươi thế?”
Câu hỏi này khiến Tô Mộ lâm vào trầm tư.
Diệu Tinh là đảo chủ của phòng tuyến số 2, thực lực của nàng thoạt trông là thất giai.
Có lẽ NPC này biết những sự việc có liên quan đến huân chương của Thần.
Nhưng cũng chính vì lẽ đó, mình rất có thể hoài bích kỳ tội!
Rốt cuộc mình có nên lấy mảnh huân chương của Thần ấy ra không?
“Đúng vậy!”
Nhiều lần cân nhắc, Tô Mộ lấy ra huân chương của Thần.
Dù tất cả NPC của phòng tuyến số 2 đều nổi lòng xấu xa, mình cũng có thể giải quyết toàn bộ họ.
Hoài bích kỳ tội, câu đó chỉ dành cho những kẻ yếu thôi.
“Ta đang thử sống lại vật này, cột sáng là do nó tỏa ra!”
Lúc mảnh huân chương ấy xuất hiện tại trước mắt nhóm NPC, đại đa số người đều hoang mang.
Chỉ có Diệu Tinh nhìn chằm chằm mảnh huân chương của Thần mà nhíu chặt mày.
“Đây là!”
Lát sau, hình như nàng nhận ra huân chương của Thần, bỗng nhiên mở to mắt.
“Các ngươi thu dọn chiến trường đi.”
Nàng ra lệnh cho nhóm NPC, rồi nói với Tô Mộ: “Ngươi đi theo ta!”
Tô Mộ thu lại đôi cánh hỏa diễm, đi theo sau lưng đảo chủ.
Quan sát phản ứng của nàng, đảo chủ này rõ là biết huân chương của Thần.
Mình có thể yên tâm theo vị đảo chủ này rồi!
Đi bộ trong doanh địa phòng tuyến số 2.
Diệu Tinh bước đi rất nhanh.
Dọc đường các NPC chào hỏi nàng nhưng nàng không quan tâm đến.
Sau khi tới cuối tòa tháp của đảo chủ, nàng dừng bước.
“Mảnh huân chương của Thần này, ngươi có được từ đâu?” Giọng điệu Diệu Tinh vô cùng nghiêm túc.
Thấy quả nhiên Diệu Tinh biết huân chương của Thần, Tô Mộ cười đáp: “Lấy được từ kho tàng Vương đô!”
“Hả!”
Câu trả lời này lại khiến Diệu Tinh hơi kinh ngạc.
“Sao những tên kia lại cho ngươi lấy đi vật quan trọng thế này được?”
“Lúc ta lấy nó đi, nó không phải như bây giờ!”
Tô Mộ hoàn toàn không mảy may che giấu.
“Hóa ra là thế!” Diệu Tinh cũng thẳng thắn hỏi lại: “Nói vậy, ngươi đang mượn những sức mạnh pháp tắc đó để khôi phục huân chương này à?”
Nghe hỏi, Tô Mộ nheo mắt.
Hắn phản ứng lại rất nhanh.
Sở dĩ những ma vật kia có thể chạy ra khỏi vực sâu, e là vì huân chương của Thần của mình hấp thu được sức mạnh pháp tắc.
“Hóa ra là vậy!”
Sau khi nghĩ thông, khóe miệng Tô Mộ bất giác nhướng lên.
Với sự trợ giúp của vực sâu, mảnh huân chương của Thần trong tay mình có lẽ sẽ nhanh chóng khôi phục!
“Ngươi làm thế rất nguy hiểm!”
Diệu Tinh cũng nghĩ đến điều này, giọng nói chứa ý cảnh cáo mãnh liệt.
“Một khi pháp tắc giam cầm vực sâu bị phá hỏng thì phòng tuyến số 2 sẽ bị đại quân ma vật tấn công.”
“Nếu nơi này bị công phá, lũ ma vật sẽ xung kích trực tiếp lên tường thành!”
Tô Mộ không màng để tâm những chuyện này.
Dù thả đám ma vật ra thì sao?
Những NPC này không đối phó được, không có nghĩa là mình không thể đối phó.
Chỉ là chuyện một Băng Sương Thụ Giới mà thôi!
“Ta muốn biết công dụng của thứ này!” Tô Mộ thẳng thừng đặt câu hỏi cho Diệu Tinh.
“Ngươi không biết nó hoạt động thế nào ư? Vậy ngươi khôi phục nó bằng cách nào?”
Vấn đề này khiến Diệu Tinh lộ rõ vẻ hoài nghi.
“Biết cách khôi phục nó và biết cách sử dụng nó là hai việc khác nhau mà nhỉ?”
Tô Mộ bình tĩnh đáp.
Diệu Tinh chìm vào im lặng.
Là đảo chủ phòng tuyến số 2, nàng cũng là người có thực lực mạnh nhất ở đây, xưa nay chưa có ai dám nói chuyện với nàng bằng giọng điệu này.
Thế nhưng sau khi chứng kiến cảnh Tô Mộ tiêu diệt lũ ma vật, nàng hoàn toàn không còn khinh thường hắn như ban đầu nữa.
“Trong tay ngươi chỉ là một mảnh, chỉ khi nào tập họp được năm mảnh mới có thể hợp thành một huân chương của Thần hoàn chỉnh!”
“Đến lúc đó chỉ cần ngươi sử dụng huân chương của Thần thì có thể xóa bỏ hạn mức cao nhất!”
Đảo chủ chậm rãi nói, giải đáp nghi vấn của Tô Mộ.
“Hạn mức cao nhất là gì?” Tô Mộ tiếp tục hỏi tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận