Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 681: Phong tộc bị diệt. (2)

Bây giờ Tô Mộ đã không còn đứng trên đỉnh núi nữa, chân của hắn sớm đã đạp trên khoảng không trung của đỉnh núi.
“Cày xong phó bản, tiếp theo chính là đi nhặt đồ!”

Thế giới trò chơi.
Một đám người nghiêm chỉnh huấn luyện bắt đầu luyện cấp.
Trải qua gấp đôi kinh nghiệm, các loại sự kiện, khu luyện cấp cấp thấp gần như không nhìn thấy bóng dáng của người nào nữa.
Người có cấp bậc không đủ cao sớm đã bị thể giới tàn khốc đào thải.
Nhưng những người vùa nãy mới bắt đầu luyện cấp lại là ngoài ý muốn.
“Các đội tổ chức luyện cấp, nắm bắt thời gian của các ngươi!”
“Tất cả mọi người đều không được lười biếng, nhớ kỹ, các ngươi là đội ngũ tiên phong ưu tú nhất!”
Người lãnh đạo chia đám người này ra thành tiểu đội bằng phương thức vô cùng hợp lý.
“Chúng ta nhất định không phụ sự ủy thác!”
Mọi người đồng thanh phát ra tiếng hô lớn, người nào cũng cho thấy ý chí chiến đấu cực mạnh.
Đối với bọn họ thì việc luyện cấp không chỉ là vì để sinh tồn.
Đây là thuộc về sứ mệnh của bọn họ!
Thế giới hiện thực.
Trong Hoa Đô.
Phong thiếu đang dẫn dắt một đám người sống lại đi tìm nơi thích hợp để làm cứ điểm.
“Phong thiếu, ta thấy Minh Cung kia rất tốt, vương tọa trong đó thật sự quá phù hợp với thân phận cao quý của ngươi rồi.”
Một cấp dưới vuốt đuôi xu nịnh nói.
“Vậy sao?”
Rõ ràng Phong thiếu có hơi động lòng.
Nơi có thể được chọn làm cung điện thì ý nghĩa của nó không cần nói cũng biết.
Vừa bắt đầu cũng có không ít người sống lại muốn dùng nơi này để làm cứ điểm.
Nhưng mà lúc đó vì để không xung đột chính diện với các gia tộc khác mà Phong tộc lựa chọn nhượng bộ.
“Nơi đó là nơi có số mệnh, bây giờ thuộc về ngươi, ngươi chính là người có hồng phúc tề thiên đấy!”
Lại một tên cấp dưới lên tiếng.
Bọn họ biết rõ vô cùng suy nghĩ trong lòng của Phong thiếu.
Lại có ai có thể từ chối ngai vàng biểu tượng tối cao kia chứ?
“Vậy cứ quyết định như thế đi!”
Phong thiếu lộ ra vẻ mặt thăng quan tiến chức thuận lợi, vung tay lên một cái.
Những người sống lại nhân được lời mời của hắn còn đang trên đường đến.
Cho dù những người đó đến cũng không thể tranh đoạt quyền sở hữu Minh Cung với hắn.
Không còn gì để nghi ngờ nữa, bây giờ hắn chính là người có quyền thế nhất trong thành phố Hoa Đô!
“Đúng rồi, tên Tô Mộ trên bảng xếp hạng vẫn còn chứ?”
Trước khi vào Minh Cung, Phong thiếu còn có mấy phần băn khoăn.
Nếu nói đến uy hiếp thì chẳng qua cũng chỉ có tên tai họa Tô Mộ này thôi.
“Hình như vẫn còn, có thể là bị lão tổ trong vị diện khống chế rồi.”
Một người trả lời.
Phong thiếu nghe vậy gật đầu.
Một người của thế giới hiện thực bị kéo vào vị diện sẽ không chịu phản phệ của lực pháp tắc.
Nếu có thể dùng Tô Mộ làm trung gian, có lẽ có thể mở ra lối đi của vị diện sớm hơn.
Còn có một điểm.
Có thể sở hữu thực lực hùng mạnh như thế, trên người của Tô Mộ kia nhất định có bí mật không nhỏ.
Trước khi những bí mật kia bị khui ra, các lão tổ cũng sẽ không để cho hắn chết một cách thoải mái như thế.
“Chủ điện là của ta, những nơi khác các ngươi tùy ý lựa chọn.”
“Quét dọn sạch sẽ nơi này cho ta, ta thích sạch sẽ!”
Tất cả băn khoăn đều được dẹp bỏ, trong lòng của Phong thiếu, Tô Mộ đã không khác gì chết rồi.
Dưới sự hướng dẫn của hắn, đội ngũ mấy trăm người sống lại này đi thẳng đến Minh Cung.
Phong thiếu vốn không biết.
Bởi vì hắn mà Phong tộc đã bị Tô Mộ tiêu diệt toàn bộ.
Những lão tổ không gì không làm được trong mắt của hắn chẳng qua chỉ là con kiến dưới chân của Tô Pháp Thần kia mà thôi.
Mà nguyên nhân gây ra tất cả những thứ này toàn bộ đều phải quy công về lời nhắn của hắn!

“Là huân chương của Thần!”
Dưới đống phế tích, trước mắt của Tô Mộ xuất hiện hai mảnh tinh thể phát ra ánh sáng.
Từ ánh sáng phát ra trên mảnh tinh thể thì hai mảnh này tuyệt đối không thể nghi ngờ chính là huân chương của Thần.
Mặc dù kho tàng này biến thành đống đổ nát, nhưng đồ vật bên trong đều không hề bị hao tổn gì.
Trừ các loại nguyên liệu dược phẩm ra, Tô Mộ còn vơ vét được không ít trang bị pháp hệ.
Nơi này không phải là thế giới trò chơi, lực pháp tắc cũng không hoàn toàn đồng hóa, không thể nhìn thấy được giao diện thuộc tính của những món đồ này.
Nhưng mà chỉ cần nhìn vào năng lượng ẩn chứa trên những món đồ này thì cũng tốt hơn nhiều so với trang bị trên người của mình.
“Ngoại trừ nhẫn Thánh Pháp và quyền trượng Pháp Thần ra, những thứ khác đều có thể đào thải rồi!”
“Mặc lên trước rồi tính!”
Tô Mộ đã hơi chán mặc bộ trang bị pháp sư sa đọa trên người rồi.
Chủ yếu là bộ trang bị này quá khoa trương, lỏe loẹt không thích hợp với phong cách của bẻn thân.
Tô Mộ thay tất cả trang bị trên người bằng bộ trang bị lấy được từ trên thân lão tổ Phong tộc.
“Tiếp theo chính là nâng cấp quyền trượng Pháp Thần và nhẫn Thánh Pháp rồi!”
Sau khi dọn dẹp xong Phong tộc, nguyên liệu có được đã tương đối đủ rồi.
Mặc dù bốn mảnh huân chương của Thần còn chưa hợp thành được một khối hoàn chỉnh, nhưng chắc hẳn cũng đủ dùng rồi.
“Hay là đợi thêm một khối hoàn chỉnh rồi tính sau!”
Mở kho tàng hoàng kim ra, mấy tiểu đệ Xương Khô vẫn còn đang sửa sang ở bên trong.
Tô Mộ nhìn đại trận còn chưa hoàn thành, không vội vã khởi công.
Trong thế giới bị diện này còn có rất nhiều gia tộc đợi mình đi càn quét.
Gộp đủ một khối huân chương của Thần hoàn chỉnh tuyệt đối không phải là vấn đề gì cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận