Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 410: Không chừa lại một ai.

Muốn kiềm chế một kẻ địch nhanh nhẹn thì khống chế hệ băng mang thêm giảm tốc là cực kỳ thích hợp.
Nhưng tất cả mọi người đều đã nghĩ sai.
Lý do Hiên Viên lùi về phía sau không phải vì hắn muốn chạy trốn.
Hắn lùi lại vài bước để điều chỉnh vị trí của bản thân.
“Mạn Thiên Tiễn Vũ!”
Hắn giơ Quần Tinh Chi Nộ trong tay lên, giây phút hắn kéo cung, một mũi tên tự động sinh ra.
Mũi tên đó bay lên không trung, ngay sau đó tách thành vô số mũi tên.
“Vù! Vù! Vù!”
Mưa tên nhanh chóng rơi xuống bao phủ mọi người ở bên trong, thậm chí còn bao gồm cả ma vật vừa lao ra khỏi cánh cửa truyền tống.
Ý tưởng của Hiên Viên cực kỳ đơn giản.
Dưới mưa tên, không chừa lại một ai!
Mọi người còn chưa nhận ra rốt cuộc là chuyện gì thì Mạn Thiên Tiễn Vũ đã gần trong gang tấc.
“Chắn!”
“Trốn!”
Đám người không dám lơ là, lập tức ứng đối.
Trong tay chiến sĩ xuất hiện tấm chắn giơ cao lên trên đỉnh đầu.
Trên người các pháp sư lại xuất hiện một tầng hộ thuẫn, đồng thời bảo vệ một mục sư ở giữa.
Số còn lại thì vung vũ khí trong tay muốn chặn mũi tên đang tới gần lại.
“Keng!”
“Keng!”
Vô số mũi tên rơi xuống, tiếng kim loại va chạm thỉnh thoảng lại vang lên.
“A!”
“Sao có thể như vậy? Uy lực của mũi tên này lợi hại như vậy ư?”
Tiếng kêu thảm thiết và tiếng hét ầm ĩ cùng vang lên.
Tất cả những người tự nhận là có thể dùng vũ khí chặn mưa tên đều biến thành “con nhím”.
Cũng chỉ có mấy chiến sĩ dùng tấm chắn ngăn cản thì tình hình mới tốt hơn một chút, nhưng trên người bọn họ cũng có không ít nơi bị mũi tên bắn trúng, mất đi năng lực hành động.
Tình hình của những pháp sư mở hộ thuẫn cũng không lạc quan.
“Chữa Trị!”
Lúc này, mục sư được bọn họ bảo vệ ở giữa phát huy tác dụng.
Một tia thánh quang rơi xuống chữa trị cho những pháp sư kia.
Nhưng dù vậy, miệng vết thương vì bị mũi tên bắn trúng trên người bọn họ cũng khôi phục vô cùng chậm chạp.
Đội hai mươi người sống lại này ngay cả một kỹ năng AOE của Hiên Viên cũng không chống đỡ được.
“Anh bạn, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, chúng ta bằng lòng lấy tất cả điểm tích lũy đưa cho ngươi, xin ngươi hãy cho chúng ta một con đường sống!”
Dưới kỹ năng chữa trị của mục sư, người dẫn đầu lấy lại một hơi.
Hiên Viên im lặng không nói, ánh mắt lành lạnh.
Bây giờ hắn đã không còn là phân thân không thể nói lúc trước, nhưng hắn hoàn toàn không có ý định trả lời người này.
Dây cung của cung Quần Tinh lại bị kéo ra.
Nhìn mũi tên đang nhắm chuẩn mình, người đó hoàn toàn luống cuống.
“Anh bạn, ngươi giết bọn ta, lão tổ trong tộc ta chắc chắn sẽ biết chuyện, chờ đến ngày nào đó lão tổ xuất hiện thì chắc chắn sẽ tới tìm ngươi!”
“Nếu ngươi tha cho ta một mạng, chuyện ngày hôm nay hoàn toàn có thể xem như là một hiểu nhầm!”
Giọng nói run rẩy vang lên.
Những người còn lại đang kéo dài hơi tàn cũng không nhịn được cùng mở miệng.
“Đúng vậy, nếu tất cả chúng ta chết ở đây thì chắc chắn trong tộc sẽ tức giận!”
“Tuy ngươi là quý tử cũng sẽ không thể gánh vác hậu quả!”
“Nếu ngươi tha cho chúng ta thì còn có thể kết thiện duyên!”
Trong những lời nói này đều mang theo sự uy hiếp.
“Vù!”
Một mũi tên phá không, chuẩn xác bắn trúng người dẫn đầu.
Trán hắn lập tức bị mũi tên chọc thủng, cổ lệch sang một bên.
“Ngươi đang tìm đường chết đó!”
“Người trong tộc ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Những người khác thấy thế hoảng sợ gào lên.
Hiên Viên không quan tâm, tiếp tục kéo dây cung.
Cung Quần Tinh tuyệt đối được gọi là Thần Khí của cung tiễn thủ, mũi tên ngưng tụ ra có lực xuyên thấu rất mạnh.
Kết hợp với thuộc tính kinh khủng của Hiên Viên đúng với một câu nói.
Mũi tên bay qua, lạnh thấu tim!
Sau khi tất cả mọi người ngã xuống dưới mũi tên, Hiên Viên hài lòng nở nụ cười.
Hắn lại nhẹ giọng lẩm bẩm.
“Làm việc, không giữ lại một ai!”

“Hả?”
Sau cánh cửa truyền tống, Tô Mộ đang bay trên không trung không ngừng lợi dụng hỏa vũ công kích ma vật bên dưới thì đột nhiên phát hiện ra có gì đó không đúng.
Điểm tích lũy vốn tăng với tốc độ khá chậm kia đột nhiên tăng lên mấy trăm nghìn điểm.
“Có người ra tay với Hiên Viên à?”
Tô Mộ khẽ nhướng mày, nhanh chóng biết chuyện.
Cho dù bên Hiên Viên xuất hiện BOSS thì cũng không thể lập tức tăng nhiều điểm tích lũy như vậy được.
“Quả nhiên là điểm tích lũy trong tay người sống lại nhiều hơn!”
Số điểm tích lũy này vừa vào tay, Tô Mộ lại định dung hợp kỹ năng.
Đổi hai quyển dung hợp kỹ năng thì không có vấn đề gì, vấn đề là mình nên dung hợp kỹ năng gì thì tốt nhỉ?
“Đúng lúc đang mệt, dừng lại nghiên cứu thử xem đã!”
Tô Mộ thu hồi cánh lửa rồi rơi xuống mặt đất, mở thanh kỹ năng của mình ra.
Cho dù sau khi dung hợp một vài kỹ năng thì thanh kỹ năng của hắn vẫn nhìn hoa cả mắt như cũ.
Muốn lựa chọn như thế nào đúng là cần phải suy nghĩ cẩn thận.

Trong lúc Tô Mộ đang nghiên cứu kỹ năng thì có một nơi đã xảy ra chuyện.
Đó là một hồ hoa sen, bên trên có hơn hai mươi bông hoa sen đang nở rộ.
Nhưng những bông hoa sen đó đột nhiên khô héo với tốc độ cực kỳ nhanh.
Cánh hoa lụi tàn, ngay cả rễ cây cũng mục nát.
Hồ hoa sen chỉ còn lại mấy bông hoa sen đang nở.
“Tên đáng chết này!”
“Vậy mà dám giết hai mươi người của Hà gia ta!”
Một tiếng gầm cực kỳ phẫn nộ vang lên.
Hồ hoa sen lập tức nổ vang, từng cột nước nối tiếp nhau bay lên cao.
“Ta phải giết ngươi!”
Người đó phẫn nộ tới cực điểm, phun ra một ngụm máu tươi.
Số máu tươi này chảy vào bên trong hồ hoa sen và đi về phía những bông hoa sen đang nở rộ.
Trên bông hoa sen đó lập tức hiện ra hoa văn màu máu!
Thế giới hiện thực, một nơi ở vùng ngoại ô Ma đô.
Hắn cầm một con dao găm sắc bén trong tay, dáng người linh động mà lại nhẹ nhàng.
Những con ma vật kia căn bản không kiên trì được một hiệp trong tay hắn.
Trong cánh cửa truyền tống bên cạnh thỉnh thoảng lại có ma vật lao ra, vẻ mặt của hắn vẫn nhẹ nhàng như cũ.
Nhưng đúng lúc này, trên làn da của hắn đột nhiên chảy ra hoa văn màu máu.
“Đây là?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận