Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 452: Không muốn bị sét đánh, thì đứng lại cho ta.

Cùng lúc khi xử lý “Mặc Tâm”, Tô Mộ đã phá tử cục này!
“Nơi này có lẽ sẽ có cánh cửa truyền tống!”
Nhìn về bốn phía, Tô Mộ mở ra đôi cánh hỏa diễm, tìm tòi.
“Quả nhiên!”
Sau một thời gian ngắn tìm kiếm trong khu vực rộng lớn này, một cánh cửa truyền tống cỡ lớn thình lình hiện ra trước mắt hắn.
Khóe miệng Tô Mộ hơi cong lên.
Có cánh cửa truyền tống này tồn tại, mình chỉ cần chờ đợi pháp tắc lui bước, là có thể đi xuyên qua mảnh bóng tối kia!
Muốn phá hủy toà tháp Sa Đọa kia, chỉ còn lại vấn đề thời gian!
“Xem cánh cửa này thông hướng nơi nào!”
Không lưu luyến mảnh Mê Uyên này, Tô Mộ bước qua cánh cửa truyền tống.

Ngay khi Tô Mộ đi xuyên qua cánh cửa truyền tống, một cơn gió lốc màu đen xuất hiện.
Người phụ nữ mặc áo choàng đến nơi này, ánh mắt cực kỳ phức tạp.
Nàng vươn tay, muốn đụng vào cánh cửa kia.
Đột nhiên, một luồng lực pháp tắc mạnh mẽ hiện ra, cản nàng lại.
“Đáng ghét!”
Người phụ nữ không biết làm sao, phát ra tiếng gầm giận dữ!
“Nơi này là đâu?”
Xuyên qua cửa truyền tống về sau, một kiến trúc xuất hiện trước mắt Tô Mộ.
Thoạt nhìn giống như một trạm canh gác.
Không chờ hắn quan sát kỹ, số lớn ma vật bắt đầu tấn công hắn.
Những ma vật kia đều là hệ vong linh, phần lớn là chiến sĩ vong linh, còn có số ít sinh vật vong linh.
Theo công kích của bọn chúng rơi vào trên người, Tô Mộ không có bất cứ cảm giác nào.
Tất cả những này ma vật xung quanh đều chỉ có đẳng cấp tam giai.
Dù cho một vài tinh anh và BOSS trà trộn giữa chúng nó, chúng nó vẫn không phá được phòng ngự của mình như cũ.
“Nơi này là thành phố XH mà!”
Ngay sau đó, Tô Mộ đã nhận ra thành phố này.
Trong toàn bộ Hoa quốc, thành phố XH cũng nổi danh lừng lẫy.
Nơi này hoàn toàn được coi là cố đô văn hóa.
Nhưng bây giờ nơi này, khắp nơi đều chịu đủ tàn phá!
“Sao lại truyền tống đến thành phố này rồi?”
Tô Mộ nhìn ma vật trải rộng bốn phía, lại nhìn cánh cửa truyền tống phía sau.
Giống như cánh cửa truyền tống dưới Ngôi Sao Ma đô, cánh cửa này cũng thông hướng “Vùng cấm” .
“Kháng Cự Hoàn!”
Một đám ma vật vây quanh bên cạnh mình, không ngừng “gãi ngứa”, một vòng năng lượng tuôn ra từ trên thân Tô Mộ.
Số lớn ma vật bị giải quyết trong nháy mắt.
Đối phó những ma vật tam giai này, Tô Mộ còn chẳng muốn sử dụng Băng Sương Thụ Giới.
Giết gà sao lại cần dùng đao mổ trâu?
“Tường Lửa!”
Tiện tay ném mấy phát Tường Lửa, Tô Mộ sải bước.
Hắn còn nhớ rõ thông báo trước đó.
Tại cố đô văn minh trải rộng di tích, có một nơi vẫn luôn làm tâm trí mình hướng về.
Lăng mộ Tần Thuỷ Hoàng!
Nơi được xưng là kỳ quan thế giới kia.
Mình vẫn muốn đến chiêm ngưỡng một phen, đáng tiếc đều bận quá, không có thời gian, không ngờ sau khi thế giới biến hóa, lại bị một cánh cửa truyền tống đưa tới.
Đi xuyên qua trên đường phố, Tô Mộ tìm tới một cửa hàng.
Tìm kiếm một hồi, hắn tìm ra một tấm bản đồ du lịch.
Lần đầu tiên tới thành phố du lịch này, có tấm bản đồ này, thì thuận tiện hơn nhiều.
“Cứu mạng, có ai không, mau cứu ta với!”
“Ngươi, cô em này, đừng chạy!”
“Mau đuổi theo, đừng để nàng chạy!”
Đúng lúc này, một loạt âm thanh vang lên.
Người đang kêu cứu mạng chính là một người phụ nữ, nghe có vẻ rất tuyệt vọng.
Có mấy người đàn ông đang đuổi theo nàng.
Tô Mộ rất rõ ràng ý đồ của những người kia.
Trong thế đạo này, đã sớm không còn trật tự gì nữa.
Chuyện như vậy, hiển nhiên không chỉ phát sinh ở một nơi này.
“Lười quản!”
Tô Mộ không định quản việc không liên quan tới mình, mở ra bản đồ nghiên cứu.
Bây giờ mình xem như đang ở trung tâm thành phố XH.
Muốn đi trước lăng mộ Tần Thuỷ Hoàng, phải phí không ít thời gian.
Đổi lại trước đó, khi đi về điểm du lịch, kẻ có tiền chắc chắn thuê xe, người không có tiền chỉ có thể ngồi xe buýt.
Tô Mộ thì khác, hắn có một đôi hỏa diễm cánh!
“Cứu ta với!”
Ngay khi hắn đi ra cửa hàng, chuẩn bị bay về phía phương hướng mình vừa tìm ra, một người phụ nữ đến nơi này.
Người phụ nữ thoạt nhìn cực kỳ chật vật, có dáng vẻ mệt mỏi, phát ra tiếng kêu cứu với Tô Mộ.
Mặc dù nàng chật vật, nhưng lại vẫn giữ một loại khí chất.
“Trông khá quen!”
Dò xét người phụ nữ thêm vài lần, Tô Mộ đột nhiên nghĩ đến điều gì.
Đây hình như là một nữ minh tinh!
“Phùng Phiêu Phiêu ?”
Tô Mộ hồi ức một chút, thốt ra.
“Là ta!”
Bị nhận ra, người phụ nữ vui mừng khôn xiết, dồn dập nói: “Có người muốn giở trò với ta, cầu xin ngươi giúp ta chút đi!”
Vừa dứt lời, một đội người đã đuổi đến.
Hết thảy có năm người, tất cả đều là cận chiến, thoạt nhìn giống như thích khách.
Cũng thế, vào thời đại bây giờ, nghề nghiệp thích khách quả thực càng dễ sinh tồn hơn những nghề nghiệp khác.
“Tiểu tử, ngươi chớ xen vào việc của người khác!”
Sau khi nhìn thấy Tô Mộ, một người hô to.
“Đây chính là nữ minh tinh, đời này ông đây cũng không biết minh tinh có tư vị gì đâu!” Lại một giọng nói vang lên.
Những người này nhìn chằm chằm Phùng Phiêu Phiêu, hận không thể ăn sống nuốt tươi nàng.
Tô Mộ không nói gì, nhìn người phụ nữ bên cạnh, lại nhìn tổ năm người một chút.
“Người phụ nữ này, có vấn đề!”
Dưới Đôi Mắt Chân Thật, nhóm năm người này qua quýt bình bình, xem ra chính là người chơi bình thường, nhưng Phùng Phiêu Phiêu lại khác biệt.
Dấu hiệu sinh mệnh trên người nàng mạnh hơn xa tổ năm người.
Người phụ nữ này căn bản không sợ tổ năm người uy hiếp!
“Lại là một người sống lại à?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận