Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 569: Kẻ hèn Hiên Viên?

“Cứ như vậy, địa vị của ngươi trong số những người sống lại tất nhiên sẽ cao hơn, tới lúc đó, toàn bộ thành phố Hoa Đô cũng sẽ do ngươi quyết định!”
“Nghe có vẻ không tệ.” Nam Cung Nghĩa Văn rung động.
Lời nói của Văn Diệu thật sự nói trúng tâm sự của hắn.
Nếu thật sự có thể cân bằng người chơi ở thế giới hiện thực và người sống lại, hắn có thể trở thành vua của Hoa Đô này.
Chờ đến ngày trò chơi sống lại tới, cường giả của Nam Cung gia sẽ liên tục giáng thế, địa vị của hắn cũng sẽ càng thêm củng cố.
Đương nhiên là mọi chuyện đều có một tiền đề.
Đó là giết chết Hiên Viên!
“Ta chấp nhận đề nghị của ngươi, nhưng đối phó Hiên Viên là một chuyện lớn, ta cần phải thương lượng với những người sống lại khác.”
“Trong khoảng thời gian này, các ngươi có thể giữ chân Hiên Viên không?”
Nam Cung Nghĩa Văn quyết định quan sát trước.
“Không thành vấn đề, chúng ta có thể nói với Hiên Viên rằng đang tìm đại bản doanh của những người sống lại khác, sau đó tùy cơ hành động, đánh bại từng tên.”
“Nhưng sợ là hắn không chờ được bao lâu, ngươi chỉ có tối đa là hai ngày!”
Không chờ Long Phi tỏ thái độ, Văn Diệu đã giành mở miệng trước.
“Đúng rồi, nếu hắn ra tay thì ngươi chính là mục tiêu đầu tiên!”
Nói xong, hắn còn không quên bổ sung thêm một câu.
“Ngươi đang uy hiếp chúng ta à?” Một người không nghe nổi nữa, tức giận hét lên.
Văn Diệu nhún vai rồi cười to: “Ta chỉ đưa ra một lời khuyên cho các ngươi mà thôi.”
“Dù Hiên Viên có mạnh đi nữa cũng chỉ là một người, hơn nữa còn là một cung thủ da giòn, nếu chúng ta có thể đưa hắn tới sân vận động Tổ Ong, cộng thêm hơn mười nghìn người sống lại cùng ra tay, các ngươi cảm thấy sẽ thế nào?”
Kế hoạch này làm nhóm người sống lại nhìn nhau.
Sân vận động Tổ Ong là trung tâm thể thao lớn nhất Hoa Đô, bên trong có thể chứa mấy chục nghìn người.
Không thể không nói rằng đây là một ý tưởng không hề tệ chút nào.
Bọn họ chỉ nghi ngờ, Văn Diệu không phải là người sống lại chứ?
Văn Diệu như nhận ra ánh mắt khác thường của những người sống lại đó, khuôn mặt vẫn nở nụ cười nịnh nọt ấy.
“Ta là một người thông minh, người thông minh đều rất thức thời.”
“Vất vả lắm mới thuyết phục được Long đội trưởng, ta không hy vọng việc hợp tác của chúng ta phải ngâm nước nóng.”
Nói đến đây, Văn Diệu nhìn chằm chằm quần áo trên người Nam Cung Nghĩa Văn.
“Trang bị của ngươi không tệ nhỉ!”
Hắn có ý chỉ, trong ánh mắt mang vẻ tham lam.
“Ha ha!”
Nam Cung Nghĩa Văn nghe vậy không giận mà lại bật cười.
So với Long Phi mềm cứng không ăn thì người như Văn Diệu càng dễ khống chế hơn.
“Sau khi chuyện này thành công, bộ trang bị này chính là của ngươi!”
“Vậy cảm ơn Nam Cung tôn chủ nhiều!”
Văn Diêu cũng cười khà khà.
Nam Cung Nghĩa Văn khẽ vẫy tay, nhóm người sống lại vây quanh Long Phi tránh ra một con đường.
“Hai ngày sau cứ làm theo lời ngươi nói, đưa Hiên Viên tới sân vận động Tổ Ong.”
“Ta sẽ dẫn theo rất nhiều người ở bên ngoài sân vận động, một khi các ngươi giở trò, kết cục của những người đó chỉ có chết.”
Nam Cung Nghĩa Văn để nhóm người Long Phi rời đi nhưng không quên đưa ra lời cảnh cáo.
“Tôn chủ thật sự tin tưởng bọn họ ư?”
“Nếu bọn họ lừa chúng ta, thật ra tên Tô Pháp Thần đó đã tới Hoa Đô, hai ngày sau chúng ta mai phục trong Tổ Ong , vậy chẳng phải chúng ta sẽ?”
Ngay sau khi nhóm người Long Phi đi xa, hai tâm phúc không nhịn được mở miệng.
“Vội vàng cái gì, chúng ta còn hai ngày nữa mà!”
Nam Cung Nghĩa Văn cười nhạt, ánh mắt sâu xa.
“Hai người các ngươi lập tức phái người đi nói cho các tôn chủ khác, Hiên Viên đã đến Hoa Đô, sau đó giết Thượng Quan Vân Lưu.”
“Lại dùng danh nghĩa của ta mời bọn họ cùng đối phó Hiên Viên, để bọn họ dò đường trước.”
Thời gian hai ngày cũng không nhiều.
Chuyện Nam Cung Nghĩa Văn phải làm cũng không ít.
Mượn sức những người sống lại khác, thành lập uy vọng, trở thành minh chủ liên minh giết chết Hiên Viên, những chuyện này không phải làm một lần là xong.
“Còn chuyện rốt cuộc Tô Pháp Thần có ở Hoa Đô hay khhắn sẽ nghĩ cách xác nhận!”
Mà điều quan trọng nhất là hắn cần phải đảm bảo khi đối phó với Hiên Viên, Tô Mộ tuyệt đối không thể nhúng tay vào.
Không có Pháp Thần giúp đỡ, một Hiên Viên nho nhỏ.
Không đáng phải sợ hãi!
Biển sâu.
Tô Mộ ném thêm mấy viên hoả cầu bay về phía mảnh di tích phía trước.
Ánh lửa chiếu sáng đáy biển, cũng làm hắn nhìn thấy rõ toàn bộ di tích.
Đó là một khu kiến trúc khổng lồ.
Kiến trúc bên trong cực kỳ kỳ lạ.
“Giống như cung điện thời cổ nhưng lại có một số thứ không phù hợp, chuyện này quá kỳ quái!”
Có pháp tắc trở ngại nên Tô Mộ cũng không nhìn rõ lắm.
Nhưng dưới bức tường thành nguy nga kia lại có một vài vật thể nhìn giống như ô tô.
Không chỉ là những chiếc ô tô đó mà hắn còn nhìn thấy vật thể giống như là phi thuyền vũ trụ.
Dù mấy thứ này giống như cái gì thì đều có vẻ không thể tưởng tượng được!
Phải biết rằng đây là mười nghìn mét dưới đáy biển!
“Chẳng lẽ trước kia trên Lam Tinh cũng từng sinh ra nền văn minh trí tuệ mạnh mẽ sao?”
“Nhưng những người đó đã đi đâu rồi?”
Bí mật dưới biển rộng quá nhiều, ý tưởng này cũng làm Tô Mộ nặng nề thở một hơi.
“Ục ục!”
Bong bóng khí phun ra từ trong miệng hắn, cũng làm nội tâm chấn động của hắn hơi bình tĩnh lại.
Nhà khoa học hiện đại thật sự từng có phỏng đoán này.
Mọi người cũng đều biết truyền thuyết Atlantis.
Nhưng tình huống cụ thể thì cần thăm dò và khai quật thêm.
Tô Mộ vỗ nhẹ vây cá mập khổng lồ rồi chỉ về phía di tích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận