Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 527: Kẻ thù chung của người sống lại!

“Cho dù là trò chơi hay là vị diện kia, hoặc những thế giới này, trên thực tế đều kết nối với Lam Tinh!”
Điều này cũng có nghĩa là chiến trường cuối cùng rất có khả năng ở trên Lam Tinh!
“Tòa tháp cao kia trên thực tế là ở Lam Tinh?”
“Mà sự tồn tại của tường là để bảo vệ Lam Tinh?”
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, trong lòng của Tô Mộ ngày càng tin tưởng.
Không giống với những phỏng đoán vô căn cứ trước kia, cách nghĩ này là kết hợp những manh mối hiện tại mình đã thu thập được mà suy ra.
Về phần rốt cuộc tất cả có phải như mình suy nghĩ hay không?
Khi ngày khôi phục trò chơi đến sẽ lại sinh ra những sai lệch như thế nào?
E rằng chỉ khi ngày đó thật sự đến thì mới có thể có được đáp án.
“Đến biên giới rồi!”
Trong lúc Tô Mộ suy nghĩ như thế thì hắn cảm nhận được một lực cản trở xuất hiện.
Giống với phía sau của những cửa truyền tống khác, trước khi trò chơi hoàn toàn khôi phục, một số khu vực đều thuộc trạng thái phong tỏa.
“Trở ngại của lực pháp tắc đối với ta hình như suy yếu rồi?”
Tô Mộ tiếp tục tiến về phía trước, hắn lại cảm thấy có điều khác thường lần nữa.
Lúc những pháp tắc kia bao phủ cơ thể của mình, rõ ràng có một luồng sức mạnh ngăn chặn chúng lại.
“Đây là hiệu quả từ huân chương của Thần!”
Tô Mộ lập tức phản ứng lại.
Sau khi cơ thể của mình dung hợp huân chương của Thần đã sản sinh ra kháng tính cực lớn đối với pháp tắc.
Điều này cũng có nghĩa là một số nơi mà trước kia mình không đến được, bây giờ chắc hẳn có thể đi qua rồi!
“Chẳng trách những NPC kia cũng muốn có huân chương của Thần!”
“Nếu bọn họ tập hợp đủ năm mảnh huân chương, dung hợp thành công, e rằng sẽ có thể thoát khỏi trói buộc của pháp tắc rồi!”
Lúc này Tô Mộ cũng nghĩ ra được nguyên nhân mà những NPC kia không tiếc bất cứ giá nào để đối phó với mình.
Mà điểm này cũng phần nào chứng thực phỏng đoán của mình.
“Lực áp chế trong không trung mạnh hơn, đi trên mặt đất!”
Tô Mộ thu hồi đôi cánh hỏa diễm, đi tới trên mặt đất.
Lớp tuyết dày đặc ngập đến đầu gối của hắn.
Dưới sự chống đỡ của thuộc tính hùng mạnh, hắn không hề chịu ảnh hưởng khi tiến tới.
Theo sau mỗi một bước đi của hắn đều sẽ có một một luồng lực pháp tắc xuất hiện.
Cùng lúc đó, cơ thể của hắn hiện ra ánh sáng chói lọi, ngăn cản những pháp tắc kia.
Cứ thế Tô Mộ từng bước từng bước đi về phía chỗ sâu gió tuyết kia.
Tuyết đọng càng ngày càng dày, không vượt quá phần eo của hắn.
Ánh mắt của Tô Mộ di chuyển về phía trước, từng bức tường lửa trống rỗng xuất hiện, hòa tan tuyết đọng phía trước.
Một con đường cũng được dọn dẹp ra.
Đi men theo con đường này, gió tuyết xung quanh cũng bắt đầu nhỏ dần.
Lại đi được một khoảng thời gian, tuyết đọng dưới chân không còn tồn tại nữa, thay vào đó là một mảng băng.
“Nơi này là?”
Ở nơi xa, một khoảng sông băng liên miên không dứt cũng xuất hiện trong mắt của Tô Mộ.
Cảnh tượng thế này khiến cho Tô Mộ có một loại cảm giác giống như dấn thân vào Nam Cực.

Thế giới vị diện.
Sau khi Tô Mộ giải quyết xong những người sống lại, những chuyện xảy trong vị diện này đã không thể dùng từ chấn động để hình dung rồi.
Đây tuyệt đối là một cơn địa chấn khổng lồ!
Toàn quân tinh nhuệ do các gia tộc lựa chọn kỹ càng phái ra toàn bộ đều bị tiêu diệt trong một đêm.
Điều này đồng nghĩ với bố cục mà bọn họ bày mưu tính kế nhiều năm đã hoàn toàn sụp đổ!
Thậm chí có rất nhiều gia tộc đã đến bước đường không còn ai để dùng.
“Trong hiện thế lại xuất hiện nhân vật lợi hại như thế, tuyệt đối không thể để hắn tiếp tục phát triển nữa!”
“Đúng vậy, nếu tên này không chết thì dựa vào tốc độ phát triển của hắn, khi ngày sống lại đến còn không biết sẽ biến thành quái vật như thế nào nữa!”
“Lão tổ đã lên tiếng, bất kể phải trả giá như thế nào thì người này cũng nhất định phải chết!”
“Các tộc cùng nhau tiêu hao nội hàm, bố trí trận pháp truyền tống, mang huân chương của Thần, đưa mấy vị lão tổ cùng nhau vượt giới!”
Tất cả đúng như dự đoán của Tô Mộ, hắn trở thành kẻ thù chung trong mắt của người sống lại!
Thế giới băng tuyết.
Tô Mộ đang bay về phía sông băng vô tận.
“Bên trong những sông băng đó có pháp tắc đặc biệt, Đôi Mắt Chân Thật của ta không thể nhìn xuyên qua được!”
Tình hình không giống như trong hành lang Hắc Ám, sông băng này giống với một mê cung khác.
Tô Mộ men theo dãy núi tìm tòi một lúc thì phát hiện ra một lối đi để đi vào tầng băng.
Lối vào rất hẹp, không biết dẫn đến nơi nào.
Đối mặt với mối đe dọa chưa biết được, Tô Mộ sải bước.
Không giống với mê cung trong tưởng tượng, dường như lối đi này chỉ có một.
Càng đi vào trong, lối đi cũng trở nên càng rộng.
Tô Mộ vươn tay, sờ vào tầng băng ở hai bên.
Đó là một loại lạnh buốt thấu xương.
Rất khó để tưởng tượng được rằng có sinh mệnh có thể sống được trong môi trường như thế.
Nhưng tiếp tục đi về phía trức, vật cản của tầng băng đã biến mất rồi, đã có một lượng lớn dấu hiệu sinh mệnh xuất hiện trong Đôi Mắt Chân Thật.
“Đó là một tòa thành sao?”
Tô Mộ dụi mắt, có chút không dám tin vào hình ảnh trong tầm mắt.
Một Băng thành hùng vĩ nằm ở phía trước.
Trong thành phố đó, có rất nhiều dấu hiệu sinh mệnh hình người đang hoạt động.
“Chớp Nhoáng!”
Vừa nghĩ vậy, trong nháy mắt Tô Mộ đã đến bên ngoài Băng thành.
Phóng tầm mắt ra nhìn, cả người hắn chìm trong sự chấn động.
Trong Băng thành này, có người già, trẻ nhỏ, thanh niên, phụ nữ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận