Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 719: Mau đi mời người. (2)

Cứ lấy một trăm ngọn Thiên Hỏa và những con Kỳ Lân nối liền không dứt để nói.
Mẹ kiếp đây chính là lấy đại chiêu để làm kỹ năng nhỏ đấy!
Thật sự có nhiều mana tới vậy sao?
Cùng lúc với những ý nghĩ tuôn ra trong đầu hắn, bốn cái hố đen lại một lần nữa xuất hiện, dường như nói cho hắn biết đáp án của vấn đề.
Cung tiễn thủ cắn chặt răng, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Hắn biết được cửa ải sinh tử tồn vong đã đến rồi.
“Vậy thì cùng nhau hủy diệt đi!”
Một tiếng gầm gừ điên cuồng vang đến tận mây xanh.
Ở bên dưới, trên hòn đảo kia, vô số vật chất màu đen phóng mạnh lên trời cao.
Có sự chống đỡ của những thứ vật chất này, cả người của cung tiễn thủ cũng trở nên điên cuồng hơn.
Cơ thể của hắn suy bại với một tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Hiển nhiên, sử dụng những vật chất màu đen này thì cái giá mà hắn phải trả vô cùng nghiêm trọng.
Có trợ lực của vật chất màu đen, lực hút của bốn hố đen cũng bị chặn lại, cung tiễn thủ cầm lấy trường cung, nhắm ngay vào một vị trí.
“Các ngươi còn đang đợi cái gì?”
Sau khi lời nói của hắn vừa dứt.
Pháp sư không nhúc nhích kia đột nhiên mở mắt.
Trên hòn đão lại là một luồng năng lượng do vật chất màu đen tạo thành phóng mạnh về phía không trung.
Thân thể của pháp sự cũng bắt đầu suy yếu, trong chớp mắt biến thành một lão già gần đất xa trời.
Không chỉ có hắn, Hải Vương dùng lực cắm mạnh đinh ba trong tay lên bờ cát.
Ngay sau đó, mặt đất xuất hiện lượng lớn vật chất màu đen, bao phủ cơ thể của hắn lại.
Hải Vương vốn trông cao lớn thô kệch trong giây lát biến thành một lão già lưng gù.
Khi bọn họ hấp thu những vật chất màu đen kia, cả hòn đảo cũng biến nhỏ hơn với tốc độ có thể quan sát được bằng mắt thường.
Trên gương mặt ba người tràn đầy vẻ vô cùng tức giận, biểu cảm đó cho dù có băm Tô Mộ ra thành tám mảnh cũng không thể nguôi giận.
Cho dù là bọn họ chiến thắng trong trận chiến này cũng nhất định sẽ trở thành người thua.

Ở nơi xa, Tô Mộ thu tất cả cử động của ba người vào trong tầm mắt.
“Đây là muốn liều mạng đánh cược một lần với ta đây mà!”
Ba người muốn liều mạng với mình, mình cũng chưa chắc thuận theo ý của bọn họ.
Sự hấp thụ của vật chất màu đen kia rõ ràng là quá trình không có cách nào đảo ngược. Hình như bọn họ cũng không có cách nào rời khỏi hòn đảo kia quá xa.
Nếu như trong lúc này mình lựa chọn rút lui, đợi một khoảng thời gian nữa mới đến thì ba tên này sẽ lập tức há hốc mồm nhỉ?
“Đây không phải là phong cách của ta!”
Nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận, Tô Mộ bỏ qua ý định này.
Cuộc chiến đấu tiếp theo không phải chính là khát vọng của mình sao?

Thành Diệu Nhật.
“Lại thua rồi? Đám người này sao có thể mạnh như thế?”
“Phong thiếu, nếu cứ tiếp tục thua như thế thì người của chúng ta có thể bị tổn thất lớn đấy!”
Lại sau mấy vòng thi đấu, những màn thắng của các người chơi đã đuổi kịp.
Mặc dù cuộc đối đầu không có toàn thắng tất cả, nhưng dựa theo xu thế này thì rất có khả năng người sống lại sẽ thu đứt trong trận quyết đấu này!
“Long đội trưởng, đấu lâu như vậy rồi, mọi người đều mệt rồi, nghỉ giữa trận trước đã!”
Phong thiếu không chịu được áp lực như thế, mở miệng lên tiếng với Long Phi.
Giọng điệu tựa như thương lượng như thế lại không cho đám người Long Phi cơ hội từ chối.
“Mau đi mời những đại thiếu gia kia!”
“Hãy nói trận quyết đấu này tuyệt đối không thể thua, cứ xem như là ta cầu xin bọn họ tham chiến vậy!”
Phong thiếu dẫn theo mấy thủ hạ tâm phúc đi đến một góc, sắc mặt u ám.
Trong số những người sống lại được lựa chọn ra đều là thủ hạ của những thiếu chủ kia.
Về phần những người sống lại cấp bậc thiếu chủ kia, bọn họ khinh thường, cũng sẽ không để mặc cho Phong thiếu định đoạt.
Nhưng bây giờ, nếu như không có bọn họ tham chiến thì trận quyết đấu giữa người chơi và người sống lại này có lẽ sẽ trở thành một trò cười!
Trên hòn đảo của vị diện.
Ánh mắt của ba vị Thần khô héo này rất ác liệt.
Trên người của bọn họ bị vật chất màu đen bao phủ, phía sau lưng có một sợi dây do vật chất màu đen tạo thành, nối liền với hòn đạo bên dưới.
Trong trạng thái này, rõ ràng bọn họ đã trở nên khác thường.
“Không thể để cho hắn chạy.”
“Bắt đầu đi!”
Hải Vương phát ra một tiếng hét to, nâng cây đinh ba kia lên.
Một giây sau, hải vực trong vòng ngàn dặm đột nhiên xảy ra biến hóa.
Một cảnh tượng khó có thể tưởng tượng xuất hiện.
Nước biển bắt đầu dâng lên về phía không trung, một cái lồng nước khổng lồ đang hình thành với tốc độ cực nhanh.
Đây là một cái mái vòm!
Một cái mái vòm hoàn toàn phong tỏa khu vực này!
Hai vị Thần còn lại cũng không chờ đợi, bay cực nhanh về một phương hướng.
Tốc độ của bọn họ nhanh đến không thể tin nổi, dĩ nhiên không hề chậm hơn đôi cánh hỏa diễm của Tô Mộ.
“Tìm được ngươi rồi!”
Rất nhanh trong tầm mắt của hai người đã xuất hiện bóng dáng của Tô Mộ.
So với ánh hào quang nóng bỏng tản ra từ đôi cánh kia, vật chất màu đen phía sau lưng của bọn họ là đen nhánh như thế.
“Bị bóng tối cắn nuốt đi, Yên Diệt Tử Ca!”
Kèm theo giọng nói lạnh như băng của Pháp Thần kia, xung quanh đột nhiên xuất hiện một trận tiếng hát.
Thê lương, bi ai, tuyệt vọng!
Đây là một bài ca chết chóc do vô số âm thanh thê lương tạo thành!
Bạn cần đăng nhập để bình luận