Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 750: Bản thể của Tà Thần

“Bây giờ chúng ta nên làm gì? Là đi giúp hắn hay là trốn vào trong trò chơi?”
Sau khi tất cả các người chơi được cởi trói, mọi người bắt đầu thảo luận.
Bọn họ biết rõ đám người sống lại kia đáng sợ thế nào.
n nhân cứu mạng lấy thân phạm hiểm, sao bọn họ có thể bỏ mặc được?
“Ta chịu đủ rồi, cùng lắm thì là chết, liều mạng với đám người đó!”
“Lính có thể chết chứ không thể chịu nhục, cái mạng của ta đều là nhặt về, không có gì phải sợ cả!”
“Liều mạng!”
Lòng người là như thế, khi có người đứng ra hành động chính nghĩa, chắc chắn có người theo sát phía sau.

Phía Tây thành phố LZ.
Trong sân vận động, vài nghìn người chơi đang nghỉ ngơi.
“Cảm ơn ngươi đã cứu chúng ta, chúng ta còn chưa biết tên của ngươi là gì!”
Mấy người đại diện đi tới bên cạnh thiếu niên và nói lời cảm ơn phát ra từ tận đáy lòng.
Chuyện người sống lại ức hiếp người chơi đâu đâu cũng có.
Nhưng người dám đứng ra phản kháng lại rất ít ỏi.
Đặc biệt là những nơi xa xôi thì chuyện này càng nhiều.
“Gọi ta là Thiên Lâm là được.”
Thiếu niên mặc một bộ trường bào màu trắng, trên khuôn mặt điển trai là nụ cười như đang tắm mình trong gió xuân.
“Chắc chắn những người sống lại đó sẽ không chịu để yên, chúng ta cần phải nhanh chóng rời khỏi đây.”
“Ta định thành lập một căn cứ người chơi ở trong rừng ngoài thành, chậm rãi tích luỹ lực lượng và đối kháng với đám người sống lại đó.”
“Không biết các vị có bằng lòng đi cùng ta không?”
Hắn nói với đông đảo các người chơi.
“Nếu có thể có nơi dung thân thì tốt quá rồi!”
“Chúng ta đương nhiên bằng lòng!”
Đối mặt với lời mời của ân nhân cứu mạng, các người chơi không hề do dự.
“Vậy chúng ta nhanh chóng di chuyển thôi!”
Thiếu niên nở một nụ cười tươi.
Nhìn mấy nghìn người chơi, khoé miệng hắn nhếch lên tạo thành một độ cong không dễ phát hiện.

Tầng dưới cùng của vực sâu đen kịt.
Nơi đây không có tiếng động, hoàn toàn rơi vào yên lặng.
Trong chỗ sâu trong bóng tối kia đột nhiên có thứ gì đó cử động.
Một đôi mắt khổng lồ khó có thể hình dung mở mắt ra.
Ánh sáng âm u quỷ dị xuất hiện.
Đó là ánh sáng phát ra từ trong đôi mắt.
Nếu Tô Mộ ở đây thì chắc chắc hắn sẽ cảm thấy cực kỳ quen thuộc.
Đây chính là bản thể Tà Thần trong mê uyên Ma Vật!
Trong đôi mắt, những ánh sáng âm u quỷ dị đó hội tụ về cùng một chỗ.
Một khoảng thời gian sau, ánh sáng đó trở nên ảm đạm, vị trí ánh sáng hội tụ cũng xuất hiện một cái bóng mờ.
“Lực lượng của pháp tắc đã bắt đầu suy yếu!”
“Vùng cấm khủng bố sắp xuất hiện, mang ý chí của ta tới chỗ sâu trong vùng cấm.”
Một giọng nói quỷ quyệt lại tang thương truyền đến từ trong đôi mắt.
Cùng lúc đó, con ngươi trong đôi mắt phân liệt ra một hình cầu hắc ám to bằng bàn tay, bay về phía vị trí bóng mờ kia.
Bóng mờ nâng quả cầu hắc ám này trong tay, quỳ gối trên mặt đất.
“Tuân lệnh, chủ nhân của ta!”
“Ở đây mãi cũng chán thật!”
“Đúng vậy, vì sao cứ bắt chúng ta tới đây canh giữ đám thổ dân này vậy?”
“Ông nghẹn sắp chết luôn rồi, ta đi tìm mấy đứa xinh đẹp chơi cái đã.”
“Đừng chơi chết người, không dễ báo cáo kết quả công tác với Mã thiếu đâu.”
“Yên tâm đi!”
Trong một căn phòng rộng lớn, một nhóm người sống lại đang nói chuyện phiếm. Một người sống lại trong số đó nở một nụ cười đáng khinh, một mình đi ra khỏi phòng.
Hắn vừa đi ra ngoài được vài bước thì trong tầm mắt đã xuất hiện một người.
“Hử?”
Hắn khẽ nhướng mày, hắn có thể khẳng định người này không phải là người của bọn họ.
“Ngươi là…”
Hắn còn chưa kịp hỏi hết câu thì bóng người đó đã lao vút tới.
Dưới một chém, người và đầu chia lìa!
Khuôn mặt lăn trên mặt đất chỉ còn lại sự mờ mịt.
“Ta là thần chết của ngươi!”
Tô Mộ nhếch môi cười, trên thanh kiếm dài biến từ Quyền Trượng Pháp Thần không dính một giọt máu.
Đối phó với đám người sống lại này, từ trước đến nay mình chưa bao giờ lưu tình.
Sự tồn tại của bọn họ vốn đứng ở mặt đối lập với tất cả người chơi.
Mà mình đúng lúc chính là người chơi!
“Đối phó từng bước một, lỡ như gây ra động tĩnh lớn thì sẽ rút dây động dừng.”
Tô Mộ nắm chặt thanh kiếm Pháp Thần trong tay và đi vào trong căn phòng kia.
Đây là một trận chiến không chút chậm trễ!
Cho dù là một kiếm bình thường cũng không ai có thể ngăn cản.
Sau khi giải quyết số người sống lại trong căn phòng này, Tô Mộ trực tiếp Chớp Nhoáng đi tới địa điểm tiếp theo.
Tay nâng kiếm chém xuống.
Trong mắt Pháp Thần tràn ngập sát ý, hoá thân thành Tu La.

Bên kia, một nhóm người chơi hùng hổ đi tới ngoài cứ điểm của người sống lại.
“Đến nơi rồi, nếu ai sợ thì bây giờ chạy đi vẫn còn kịp!”
“Nếu thật sự đi vào thì đó chính là một trận chiến cực kỳ nguy hiểm.”
Trước khi ra tay, có người lên tiếng nhắc nhở.
Nhưng không có ai lùi bước.
Bị đè ép lâu như vậy, lửa giận của bọn họ đã dâng tới cực hạn từ lâu rồi.
“Giết!”
“Liều mạng!”
Một đám người lập tức lao vào, giây tiếp theo, tất cả đều dại ra.
Trên mặt đất nằm đầy thi thể của người sống lại!
“Chuyện này!”
“Là người vừa nãy làm ư?”
“Hắn mạnh thật!”
“Nhìn dáng vẻ này thì tất cả mọi người đều bị giết chỉ bằng một đòn, căn bản quá nhanh!”
Mọi người càng thảo luận thì biểu cảm trên mặt càng trở nên ngạc nhiên.
Thi thể đang nằm trên mặt đất là người sống lại đó!
Không nói đến những chuyện khác, chỉ nói đến cấp bậc thì những người sống lại này tối thiểu đều từ ngũ giai trở lên.
Một vài người đứng đầu còn lên tới lục giai!
Bạn cần đăng nhập để bình luận