Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 716: Một trăm luồng Thiên Hỏa.

Trước khi tỷ thí, Văn Diệu đã tính toán xong tất cả.
Trang bị cấp lão tổ Tô Mộ cho có hai bộ!
Không cần một bộ, chỉ cần chia ra cho mỗi người mặc một món, đã có thể khiến bọn họ nắm chắc ưu thế cực lớn trong chiến đấu.
Đương nhiên, không phải ai cũng đủ tư cách mặc những trang bị này.
Dù sao sức cám dỗ của những trang bị này quả thực quá lớn!
“Lên đi!”
Sau khi chuẩn bị ổn thỏa, một đám người chơi leo lên sân quyết đấu.
Giống như trước đó, người sống lại trên sân rõ ràng vẫn mang vẻ khinh thường.
Và phần khinh thường này, cũng sẽ khiến bọn họ phải trả giá đắt.
“Bắt đầu đi!”
Giọng nói của Phong thiếu vang lên.
Mười người sống lại phát động tấn công trước.
Tình cảnh xuất hiện không giống với trước đó!
Những người này hoàn toàn không có sức mạnh nghiền ép đó.
Hai bên giằng co, sau khi chiến đấu, thì những người chơi lại dần chiếm được thế thượng phong.
Rất nhanh, đã xuất hiện một cảnh tượng khiến tất cả người sống lại không ngờ tới.
Những người chơi đã giành được mười trận thắng!
Tỷ số lập tức đi tới 29:11!
“Điều này sao có thể xảy ra được?”
“Rốt cuộc các người đang làm gì vậy, đến cả đám thổ dân này mà cũng không đánh lại?”
Người sống lại không nén được cơn giận.
“Mấy tên này đang đùa giỡn với chúng ta!” Phong thiếu đột nhiên phản ứng lại.
Những người chơi trước mặt thua rất nhanh, đến mức khiến bọn họ sinh ra một loại ảo giác.
Bây giờ xem ra, tất cả những điều này đều là mưu kế của đám người Long Phi.
“Các ngươi thật sự tưởng rằng như vậy là thắng rồi sao?”
Phong thiếu tức giận nhìn Long Phi, ánh mắt lạnh như băng.
“Có thắng được không, không phải đánh xong rồi sẽ biết sao?”
Trận quyết đấu này, ai thắng ai thua, còn chưa thể biết được!
...
Biển Hắc Ám.
“Người dọn dẹp” Tô Mộ chăm chỉ, đã quét sạch phần lớn “Rác đại dương”.
“Ở đó là điểm cuối rồi sao?”
Dưới Đôi Mắt Thần Thị, ở phía xa hải vực xuất hiện một mảnh lục địa.
Chỗ đó là một vùng bóng tối, đến cả Đôi Mắt Thần Thị cũng bị ngăn cản.
Tô Mộ quan sát một lát, vật chất hắc ám dưới đáy biển chính là chảy ra từ hòn đảo này.
“Xẹt xẹt!”
“Ầm ầm ầm!”
Bầu trời phía trên hòn đảo, vô số sấm chớp đan vào nhau.
“Ngươi không nên tới đây!”
Dường như phát hiện Tô Mộ đã tới, một giọng nói nghiêm nghị truyền tới từ trên hòn đảo.
“Chúng ta cho ngươi một cơ hội, bây giờ lui đi, thì mọi người đều có thể yên ổn vô sự!”
Rất nhanh, lại có một giọng nói truyền tới.
“Nơi này không chỉ có một ‘Thần’ à?”
Tô Mộ nhíu mày.
Hai giọng nói này hoàn toàn khác nhau, cũng dùng hai chữ”Chúng ta”.
Nếu lấy một địch hai, có phải mình hơi bất lợi rồi không?
“Nếu bọn họ có thể đối phó với ta, chắc chắn đã trực tiếp ra tay.”
“Đừng nói nhiều nhiều nữa, trực tiếp đánh đi!”
Sờ cằm suy nghĩ một lát, trong mắt Tô Mộ đã nổi lên sát ý mãnh liệt.
Cả quãng đường này mình đã xử lý rất nhiều vật chất hắc ám, hai vị “Thần” này đến ngăn cản cũng không dám, thì sao có thể dọa đuổi mình được?
“Ta tới đây, chính là để diệt thần.”
Hắng giọng một cái, Tô Mộ vô cùng ngang ngược.
Lúc vừa dứt lời, hình hỏa nhân cũng xuất hiện.
“Thiên Hỏa Thiêu Thành!”
Hơn trăm Thiên Hỏa nhanh chóng xuất hiện ở trên đỉnh đầu Tô Mộ.
Hỏa diễm rực rỡ thậm chí còn nhuộm đỏ cả Thiên Đô!
Cảnh tượng như vậy, còn lộng lẫy hơn mười con Phong Lôi Kỳ Lân vừa rồi.
Cái danh Pháp Thần, thể hiện một cái sâu sắc ở khoảnh khắc này.
...
“Lôi Quang Trảm!”
Lục địa Châu u, một luồng công kích lôi quang hình chữ thập lao về phía một người đàn ông cao lớn mặc áo bào dạy học.
Sau khi bị đánh trúng, thì trực tiếp ngã xuống mặt đất.
“Giáo chủ!”
Sau lưng hắn, một đám người vội vàng kêu lên.
“Không chịu nổi một đòn!”
Khuôn mặt của người phát động lôi kích đầy vẻ khinh thường.
“Lôi Thần đại nhân mạnh quá đi, chỉ một đòn, đã giải quyết được Hồng Y giáo chủ kia!”
Terry Denby đứng ở phía sau người đó vừa vỗ tay, vừa hô lớn.
“Có Lôi Thần đại nhân ở đây, chúng ta nhất định có thể quét sách tất cả, không ai có thể ngăn cản được!”
Land Nader cũng không chịu tụt lại phía sau, nịnh bợ.
“Ha ha ha!”
Lôi Thần rất hưởng thụ, phát ra tiếng cười ha hả.
Hắn nhìn những tín đồ phía sau Hồng Y giáo chủ.
“Thần phục ta, trở thành đầy tớ của thần!”
“Ta sẽ dẫn dắt các ngươi đi tới vinh quang!”
Trên bầu trời hòn đảo của biển Hắc Ám.
Trên trăm ngọn Thiên Hỏa mang theo xu thế không thể cản nổi, rơi xuống phía hòn đảo kia.
“To gan!”
Một tiếng giận dữ mắng mỏ từ trên đảo truyền đến.
Trong mắt của những vị Thần kia, hành vi của Tô Mộ đồng nghĩa với đại nghịch bất đạo.
Cùng lúc đó, một màn chắn khổng lồ cũng xuất hiện ở phía trên của hòn đảo.
“Ầm!”
“Ầm!”
Thiên Hỏa đụng vào trên màn chắn, không ngừng phát ra tiếng động kịch liệt, ngay cả toàn bộ hòn đảo cũng sinh ra chấn động.
“Đám người này có hơi nhát chết à!”
Đối phương chỉ thủ không công, Tô Mộ nhíu mày lại.
Thực lực của đám người này rõ ràng yếu hơn so với mình nghĩ đấy!
“Nếm thử thêm cái này đi!”
Trong ánh mắt tuôn ra lôi quang sáng chói, Thiên Hỏa và Lôi Điện Kỳ Lân xuất hiện cùng nhau.
Đơn thuần xét về sát thương của kỹ năng, rõ ràng Kỳ Lân tốt hơn một bậc.
Không giống như cảnh tượng hùng vĩ trong chốc lát phóng thích ra trên trăm ngọn Thiên Hỏa, Tô Mộ một lần chỉ gọi ra mười con Kỳ Lân.
“Gừ!”
Mười con Kỳ Lân đồng loạt phát ra tiếng gầm thét, ngay sau đó đánh mạnh về phía màn chắn.
“Ầm!”
“Răng rắc!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận