Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 677: Gia tộc lớn.

“Các ngươi thấy vị Tô Pháp Thần kia lên tiếng chưa?” Phong thiếu mỉm cười lắc đầu: “Nếu thật sự có thể liên lạc với vị Tô Pháp Thần đó, chỉ cần hắn lộ mặt, hoặc là gửi tin nhắn không phải là được rồi à?”
“Nói rất đúng, chắc chắn tên Tô Mộ đó đã bị kéo vào vị diện.”
“Bọn họ chỉ muốn ổn định lòng người mà thôi!”
“Hơn nữa, cho dù trong một chốc một lát tên Tô Mộ đó không chết được thì hắn làm thế nào để đi ra?”
“Đúng vậy, người của vị diện cũng sẽ không bố trí trận pháp truyền tống giúp hắn, tên đó xong rồi!”
Mấy người sống lại tỏ vẻ đồng tình.
“Chờ mà xem, tên của tên đó sẽ nhanh chóng biến mất khỏi bảng xếp hạng.”
“Tô Mộ vừa chết, người tiếp theo chúng ta phải đối phó chính là Hiên Viên!”
Phong thiếu cũng nở một nụ cười lạnh lẽo, trong mắt tràn ngập sát ý nồng đậm.
Những người sống lại khác cũng lộ ra ý cười.
“Mọi người nhân khoảng thời gian này nhanh chóng tăng cấp, tăng thực lực!”
“Phong thiếu, gặp lại ở Hoa Đô!”

“Sắp tới rồi!”
Thế giới vị diện, trong tầm mắt Tô Mộ nhanh chóng xuất hiện một dãy núi.
Trên không trung dãy núi này có ba ngọn núi đang lơ lửng trên không.
Liếc mắt nhìn, ba ngọn núi này cực kỳ đồ sợ, rất có một loại cảm giác như đứng trên đỉnh núi nhìn xuống phía dưới.
“Đôi Mắt Thần Thị!”
Tô Mộ nhìn phía chân trời rồi mở Đôi Mắt Thần Thị ra.
Trong tầm mắt xuất hiện đông đảo người sống lại, trong đó có không ít tồn tại cấp bậc lão tổ.
Điều làm Tô Mộ vui sướng là trong ba ngọn núi đó có một dấu hiệu sinh mệnh đạt tới cấp bậc Tiên Tổ Vương.
“Đây là một gia tộc lớn!”
Không thể nghi ngờ là thực lực của Phong tộc này còn mạnh hơn Mặc tộc nhiều.
“Chắc chắn sẽ có không ít huân chương của Thần.”
“Không nói tới những thứ khác thì xử lý tên kia, ta lại có thêm một cái tế phẩm hiến tế nữa rồi!”
Tô Mộ lộ ra một hàm răng trắng, cười không khép miệng được.
Phó bản lớn đúng là khác biệt!
“Giá trị trưởng thành của Quyền Trượng Pháp Thần và nhẫn Thánh Pháp chỉ thiếu một ít nữa thôi, nếu có thể hiến tế người này, cộng thêm ghép được một mảnh huân chương của Thần hoàn chỉnh.”
“Chắc chắn có thể làm ra hai trang bị cấp Thần!”
Tô Mộ không sốt ruột chuyện về kỹ năng lắm.
Các loại kỹ năng cấp Thần đã đủ để hắn sử dụng.
Ngược lại là trang bị trong tay đã hơi không theo kịp bước chân của mình.
Dù sao hắn đã đạt tới cấp Thần, không mặc hai trang bị Thần thì không thể nào nói nổi!
“Là đánh thẳng tới cửa hay là bắt giặc bắt vua trước nhỉ?”
Tô Mộ vuốt cằm tự hỏi.
Phong tộc và Mặc tộc không giống nhau, ba ngọn núi liên thông hình thành một trận pháp mạnh mẽ.
Mà trung tâm trận pháp chính là vị trí của vị lão tổ kia.
“Không cần phải tự gia tăng độ khó cho mình, xử lý BOSS trước, sau đó lại xử lý cá nhỏ!”
Sau khi suy nghĩ, Tô Mộ lựa chọn cách vượt qua phó bản nhẹ nhàng nhất.
Thân là đại sư trận pháp cộng thêm góc nhìn Đôi Mắt Thần Thị, muốn lặng yên không một tiếng động tiến vào Phong tộc thật sự không thể đơn giản hơn được nữa.

Dãy núi Côn Luân.
Hai người đi tới Thiên cung.
“Thiên Bằng, bắt đầu đi!”
Một giọng nói vang lên.
Hai người cùng lấy vũ khí ra, cắt vỡ lòng bàn tay.
Máu tươi chảy từ lòng bàn tay xuống dưới mặt đất.
Giây tiếp theo, toà Thiên cung này như bị kích hoạt.
“Ầm ầm ầm!”
Cửa cung to rộng mở ra theo tiếng động.
Hai người liếc nhau, vẻ mặt mừng như điên.
Một tiếng hét điên cuồng cực kỳ hưng phấn vang lên.
“Mọi thứ trên thế gian này, chắc chắn sẽ lại do Thần tộc ta thống trị!”
Trên một ngọn núi cao lớn.
Nơi này có một đại điện rộng lớn.
Xung quanh đại điện không có một bóng người, giữa cung điện có một ông lão với khuôn mặt an nhiên đang ngồi ngay ngắn.
Hắn đang nhắm mắt dưỡng thần.
Đột nhiên, ông lão mở mắt, nhíu chặt mày lại.
“Xuất hiện đi!”
Một tiếng quát nhẹ cứng cáp có lực vang lên.
“Vậy mà có thể phát hiện ta đã đến, ngươi quả nhiên không giống như những lão tổ đó!”
Tô Mộ mỉm cười bước vào trong đại điện.
“Ngươi là ai?”
Ông lão đánh giá Tô Mộ từ trên xuống dưới một lúc rồi mở miệng hỏi.
Trong vị diện này, dựa vào thực lực của hắn tuyệt đối có thể nói là đỉnh núi, người từng nhìn thấy nhiều không đếm xuể.
“Người muốn lấy mạng ngươi!”
Tô Mộ nhếch miệng cười, trong giọng nói mang theo sát ý lạnh lẽo.
“Chỉ bằng ngươi?”
Nghe thấy vậy, giọng nói của ông lão mang theo sự khinh thường.
Một hậu bối trẻ tuổi lại cuồng vọng muốn lấy mạng hắn?
“Rất lâu rồi ta chưa từng gặp được thằng nhóc nào cuồng vọng như ngươi!”
Giọng nói của ông lão vang lên, mấy cơn gió mạnh lập tức bay về phía Tô Mộ như những lưỡi dao sắc bén.
Tiếng gió rít chợt loé qua, công kích đã dừng trên người Tô Mộ.
Ông lão nở một nụ cười.
Một đòn này nhìn như bình thường, nhưng trên thực tế lại giấu giết sát khí cực lớn.
Nhưng khi lưỡi dao đánh trúng cơ thể của Tô Mộ, tất cả đều biến thành vô hình.
“Mát thế!”
Tô Mộ khẽ vuốt tóc trên trán, trong giọng nói mang theo sự trào phúng.
“Thú vị đấy!”
Ông lão thu lại sự coi thường lúc trước và đứng lên.
“Nếu ngươi dám đánh tới cửa, vậy thì phải chuẩn bị sẵn sẽ ở lại nơi này!”
Trong giọng nói lộ ra sát ý mãnh liệt, trên tay ông lão xuất hiện một thanh pháp trượng
“Phong Khiếu Vũ!”
Hắn vung pháp trượng lên, mấy cơn gió lốc lập tức vờn quanh cơ thể Tô Mộ.
Những cơn gió lốc này lấy Tô Mộ làm trung tâm, không ngừng bùng nổ ra lưỡi dao gió mãnh liệt, muốn trực tiếp treo cổ hắn!
Tô Mộ bình tĩnh đứng tại chỗ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận