Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 780: Van xin Pháp Thần khai ân.

Người sống lại biết rõ mình mạnh mẽ, còn biểu hiện ra thái độ cứng rắn mạnh như vậy, Tô Mộ đều có chút”sợ hãi” nha.
“Ta đi Hoa Đô xử lý phiền toái lớn nhất, còn lại giao cho các ngươi.”
“Trong mấy ngày tiếp theo, để cho tất cả người chơi trong thành phố Hoa Đô đều không cần online, toàn lực tiêu diệt người hồi sinh trong hiện thực.”
Tô Mộ phát ra tin tức với Long Phi.
“Hiểu rồi, người các nơi đều đã chuẩn bị rồi.”
“Chúng ta sẽ vừa dọn dẹp ma vật trong thế giới hiện thực, vừa đối phó với những người sống lại.”
Long Phi bên kia đã bày thế trận chờ quân địch.
Tô Mộ không có nói rõ cái gì quá nhiều.
Cục diện phát triển đến bước này, mình nên làm cũng đã làm.
“Rời khỏi trò chơi!”
Trở về thế giới hiện thực, Tô Mộ mở ra Hỏa Diễm Chi Dực, đi thẳng đến Hoa Đô.
Tiếng gió hù hét truyền đến bên tai.
Dưới cực tốc, hầu như không lâu lắm, hắn cũng đã đi tới Hoa Đô.
“Đây là cái hố lớn đào cho ta?”
Trước tiên Đôi Mắt Thần Thị bắt được tình huống của Hoa Đô, con rối kia cũng xuất hiện trong mắt Tô Mộ.
Tô Mộ không nhịn được bật cười.
Vốn tưởng rằng bên người sống lại có nhân vật cấp lão tổ gì đó, bằng không mình tự tìm cách tiến vào vị diện gì đó.
Kết quả chỉnh ra một con rối như vậy?
“Thứ này có thể ngăn cản được Phong Lôi Kỳ Lân của ta sao?”
Trên đầu Tô Mộ toát ra một dấu nghi vấn.
“Đừng nói, thứ này còn rất mới lạ, đáng giá để nghiên cứu.”
Quan sát con rối này một lúc, hắn chuẩn bị thu vào trong túi.
Thân là một đại sư công trình học, dỡ thứ này, vậy còn không phải dễ như trở bàn tay sao?
“Trước tiên dỡ những trận pháp kia đã.”
Không khách khí với những người sống lại kia, Tô Mộ lóe lên một cái.
Một giây sau, hắn đi tới trong một tòa trận pháp.
“Người nào?”
“Là Tô Mộ kia, hắn tới thật nhanh!”
“Con Rối Thí Thần sao không có phản ứng?”
“Mặc kệ, khởi động trận pháp, vây khốn hắn!”
Phản ứng của người sống lại vô cùng cấp tốc.
Nhưng không đợi bọn họ khởi động trận pháp, đã thấy Tô Mộ cầm pháp trượng gõ một phát, vậy mà phá hủy trận pháp bố trí tỉ mỉ của bọn họ!
“Ngăn cản hắn!”
“Giết hắn đi!”
Tiếng gầm giận dữ liên tiếp vang lên.
Nười sống lại sử dụng thủ đoạn mạnh nhất của bọn họ.
Tô Mộ không rảnh để ý tới, lực chú ý toàn bộ đều đặt ở trên trận pháp.
Những vật liệu tháo xuống kia bị hắn nhét toàn bộ vào trong thanh vật phẩm.
“Cẩn thận, đừng công kích hắn, có phản thương!”
“Là phản thương của Băng Sương, ta bị đông cứng...”
“Tất cả dừng tay!”
Sau khi một số người công kích trúng mục tiêu, bọn họ lập tức gặp phải cắn trả của Băng Sương.
Dưới tăng thêm trí lực khủng bố của Tô Mộ, Băng Điêu lần lượt xuất hiện.
Những người sống lại còn lại không dám di chuyển.
Trước khi những người khác chạy tới trợ giúp, bọn họ không ai có dũng khí ra tay.
“Bên trên!”
Đột nhiên, một tiếng hét lớn vang lên.
Ngay sau đó, Con Rối Thí Thần kia run rẩy đi về phía Tô Mộ.
“Để cho Con Rối Thí Thần kiềm chế hắn, các ngươi khởi động trận pháp trước!” Thác Bạt Thiên Dũng lớn tiếng phát ra.
Đám người sống lại nghe vậy, thở phào một hơi.
Có Con Rối Thí Thần tham gia chiến đấu, bọn họ không cần đối mặt với phản thương khủng bố kia.
Nhưng ngay khi tất cả người sống lại trông ngóng, chờ mong khi Con Rối Thí Thần có thể giết chết Tô Mộ, một màn xuất hiện làm cho bọn họ trố mắt đứng nhìn.
“Đi một bên!”
Pháp Thần kia cũng không có nhìn Con Rối Thí Thần một cái, dùng pháp trượng tiện tay gõ như vậy, Con Rối Thí Thần mạnh mẽ lại bay ngược ra ngoài.
“Phanh!”
Con rối đụng vào kiến trúc, tiếng vang phát ra giống như búa tạ đập vào trong lòng tất cả người sống lại.
“Ta nhìn lầm sao?”
“Với sức mạnh của Con Rối Thí Thần, có thể dễ dàng phá hủy một tòa nhà, lại bị một gậy của pháp sư đã bay?”
“Có vẻ như trên người của con rối còn xuất hiện vết nứt.”
“Mẹ kiếp, thế này thì còn đánh cái lông ấy?”
“Xong rồi, hoàn toàn xong rồi!”
Cho đến giờ phút này, tất cả những người sống lại hoàn toàn hiểu được.
Đối mặt với bọn họ, căn bản cũng không phải là tồn tại cùng một cấp bậc.
Cái gọi là Thí Thần, buồn cười đến cực hạn!
“Pháp Thần vĩ đại, ngươi mới là thần thật sự, cầu xin ngươi tha thứ tội lỗi của chúng ta đi!”
“Pháp Thần đại nhân, chúng ta mới là ếch ngồi đáy giếng thật sự, con sấu con kiến phù du, giết chúng ta, chỉ làm bẩn tay của ngươi!”
Tiếng cầu xin tha thứ không ngừng vang lên.
Đám người sống lại lần lượt quỳ trên mặt đất, trên mặt lộ ra vẻ biết vậy chẳng làm.
Bọn họ trốn không thoát.
Chỉ có một cơ hội để sống.
Van xin khai ân của Pháp Thần.
“Vâng!”
Cảnh mấy vạn người quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, quả thật khiến Tô Mộ có chút ngây ngẩn cả người trong lúc nhất thời.
Đám người này chính là người sống lại”cao cao tại thượng”!
Trong mắt bọn họ, mình chỉ là một “thổ dân” không có thành tựu gì.
Bọn họ quỳ cũng quá nhanh rồi nha?
Mình không phải là giơ tay lên đánh bay một con rối bình thường sao?
Nếu đám người sống lại biết ý nghĩ của Tô Mộ, trong lòng không biết cảm thấy như thế nào.
Nhưng lúc này, bọn họ cũng không dám có ý nghĩ khác.
“Pháp Thần đại nhân, cầu xin ngươi tha một cái mạng chó của ta.”
“Chỉ cần ngươi buông tha chúng ta, bất kể làm trâu làm ngựa, chúng ta tuyệt đối không dám có một chút lời oán giận nào.”
Các loại tiếng cầu xin tha thứ vang lên liên tục.
Không ai dám nói cái gì hung ác.
Mặc dù hiện tại lão tổ gì đó đích thân đến, cũng không cách nào chống lại Pháp Thần.
“Bộ dáng này của các ngươi, ta không thích ứng lắm!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận