Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 795: Ngươi đi lên từ tháp? (2)

Bóng mờ không còn dáng vẻ hùng hổ doạ người như vừa rồi nữa, giọng nói dịu lại không ít.
“Ngươi là Thần, đương nhiên ta cũng là Thần!” Tô Mộ thản nhiên trả lời.
“Ngươi là… Thần?”
Bóng mờ nghe vậy, đánh giá Tô Mộ thêm lần nữa.
“Nếu các hạ giao những mảnh nhỏ huân chương của Thần ra và rời khỏi đây, ta có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra!”
Bónh mờ lại mở miệng.
“Ngươi nghĩ nhiều quá rồi!”
Tô Mộ trợn trắng mắt, không hề khách sáo.
Đừng nói là mình sẽ không giao mười mấy mảnh huân chương của Thần kia ra, mà hơn hai mươi mảnh nhỏ trên người bóng mờ, mình cũng sẽ lấy được.
“Một khi đã như thế, vậy mời các hạ vĩnh viễn ở lại đây!” Giọng nói của bóng mờ vô cùng lạnh nhạt.
Một thanh kiếm quang xuất hiện trên tay hắn.
Ánh sáng lộng lẫy rực rỡ.
Bóng mờ biến thành một trăm ảo ảnh tấn công Tô Mộ từ bốn phương tám hướng.
“Phong Lôi Kỳ Lân Phá!”
Tô Mộ giơ cao Quyền Trượng Pháp Thần, hơn một trăm con kỳ lân xuất hiện cùng lúc.
“Grừ!”
Kỳ lân gào rống, uy thế rung trời.
Hơn một trăm bóng mờ đều bị kỳ lân mạnh mẽ đạp dưới chân, không có ngoại lệ.
Tác phẩm lớn của lôi đình, tiếng gió nổi lên bốn phía.
Dưới trạng thái hai bên dùng toàn lực, Tô Mộ chiếm ưu thế tuyệt đối.
“Sao có thể?”
“Chẳng lẽ thế giới bên ngoài đã hoàn toàn sống lại? Ngươi đi lên từ tháp ư?”
“Không, tuyệt đối không có khả năng này!”
Giọng nói của bóng mờ trở nên hơi cuồng loạn.
Thực lực mạnh mẽ của Tô Mộ hoàn toàn đảo lộn tất cả nhận thức của hắn.
“Ngươi đến cùng là ai?”
Tiếng rống giận quanh quẩn không dứt trong vách núi.
Trên hơn hai mươi mảnh huân chương của Thần cũng phát ra ánh sáng mãnh liệt.
Dưới sự phụ trợ của ánh sáng này, cuối cùng, hơn trăm bóng mờ cũng tránh thoát được sự dẫm đạp của kỳ lân, bắt đầu điên cuồng phản kích.
“Đúng vậy, ta đi lên từ tháp.”
Tô Mộ nghe bóng mờ nói, nội tâm ngạc nhiên nhưng vẻ ngoài lại bình tĩnh trả lời.
So với những bức tượng đá không biết gì thì có lẽ mình có thể biết được một bí ẩn động trời từ trong miệng bóng mờ.
“Không! Không đúng!” Bóng mờ cũng không mắc bẫy.
Kiếm quang trong tay hắn và ánh sáng trên huân chương của Thần giao hoà, chiếu sáng lẫn nhau.
Trên thân kiếm xuất hiện một tia sáng sắc bén.
Tất cả bóng mờ cùng ra tay, hơn một trăm tia sáng cùng hiện lên.
Tia sáng đâm mạnh vào cơ thể kỳ lân!
Trên thân thể trăm con kỳ lân lập tức xuất hiện xu hướng suy tàn.
“Không nói cho ta cũng không sao cả.”
“Chờ tới khi ta giết ngươi, chỉ cần hấp thu lực lượng linh hồn của ngươi thì sẽ biết thôi.”
Trăm bóng mờ chiếm ưu thế mở miệng cùng lúc.
Sát ý ngập trời kia hoàn toàn bao phủ lấy Tô Mộ!
Thế giới hiện thực, trong vũ trụ mênh mông.
Nguyệt coi như là một hành tinh có khoảng cách gần với Lam Tinh nhất.
Nhưng từng có nghiên cứu nói rằng.
Trong thời đại thượng cổ, không hề có”Nguyệt”.
Cách loại cách nói xôn xao, nhưng lại không có cách nói nào được chứng thực.
Từng có người lên mặt trăng, muốn dỡ xuống lớp khăn che mặt thần bí của nó.
Nhưng sau khi thế giới hiện thực xảy ra thay đổi, việc thăm dò”Nguyệt” cũng dừng bước theo.
“Pháp tắc càng ngày càng yếu, không bao lâu nữa, chúng ta có thể trở về rồi.”
“Bị trục xuất đến đây đã không biết qua bao nhiêu năm tháng.”
Trên Nguyệt, hai”người” nhìn Lam Tinh lộng lẫy nói chuyện.
“Không biết bên Thiên Bằng thế nào, không có trận pháp tiếp dẫn của hắn, sợ là chúng ta sẽ không thể trở về một cách dễ dàng.”
“Ta tin tưởng Thiên Bằng, chắc chắn hắn sẽ chỉ dẫn chúng ta!”
Hai người nói đến đây rồi rơi vào im lặng.
Dưới ánh sao, bóng dáng của hai người này nhìn qua có vẻ cực kỳ thần bí.
“Sau khi trở về, ngươi có tính toán gì không?”
Một lúc sau, một bóng dáng mở miệng hỏi.
Bóng dáng kia chỉ khẽ mỉm cười, giọng nói lộ ra sự kiên định.
“Trở về chỉ là bắt đầu!”
“Chúng ta muốn bước lên toà tháp đó, tái hiện vinh quang của Thần tộc.”
“Bất cứ ai dám quấy nhiễu gia tộc của chúng ta đều sẽ bị san bằng!”

Trong dãy núi Thần tộc.
“Chết đi!”
Bóng mờ đưa ra lời thẩm phán tử vong với Tô Mộ.
Vô số tia sáng của kiếm hóa thành mưa kiếm, phong tỏa tất cả đường lui của Tô Mộ.
Công kích này đã vượt qua kiếm bay vừa rồi.
“Chỉ mỗi thế cũng muốn giết ta à?”
Tô Mộ hừ lạnh một tiếng, một luồng áng sáng của Thần hiện ra.
Tia sáng của kiếm đột phá kỳ lân, nhưng lại bị ánh sáng của Thần cản ngoài cửa.
“Ngươi!”
Bóng mờ thấy thế lập tức mất bình tĩnh.
Hắn muốn nói điều gì đó nhưng lại phát hiện không biết nên nói gì.
“Nói cho ta, ngươi tới từ đâu!”
Tô Mộ vừa hỏi vừa bắt đầu tấn công.
Một chục con kỳ lân hiện lên, không trung cũng xuất hiện ánh lửa mãnh liệt.
Ngay khi công kích rơi xuống, Tô Mộ cũng Chớp Nhoáng đi tới phía sau một bóng mờ trong số trăm bóng mờ đó.
“Trả lời vấn đề của ta!”
Tô Mộ hét to một tiếng và sử dụng các loại kỹ năng hệ vật lý chĩa về phía bóng mờ.
Cùng lúc đó, công kích hệ pháp cũng rơi xuống.
Dưới Đôi Mắt Thần Thị, Tô Mộ xác định chân thân của hắn một cách nhẹ nhàng.
Cộng thêm ánh sáng của Thần chiếu rọi, mình căn bản không cần tiến hành ngăn cản.
Dưới một tổ hợp kỹ năng này, bóng mờ rõ ràng không chống đỡ được, ngay cả huân chương của Thần trên người cũng bị đánh rơi ra mấy mảnh.
“Còn có thể như vậy nữa cơ à?”
Tô Mộ thấy thế hai mắt sáng lên.
Trên thực tế, bóng mờ có vài điểm tương đồng với Con Rối Thí Thần kia.
Chỉ cần mình đánh rơi toàn bộ huân chương của Thần trong thân thể hắn ra thì người này sẽ hoàn toàn biến mất.
Sau khi phát hiện ra điều này, Tô Mộ lại tiếp tục tấn công.
“Ta chính là Thần!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận