Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 555: Linh Hồn Chi Mâu.

Quả cầu năng lượng màu đen lao với tốc độ cực nhanh, dù Tô Mộ sử dụng đôi cánh hỏa diễm không ngừng né tránh, cũng không cách nào thoát khỏi.
Một đòn kia trực tiếp đã đánh trúng Tô Mộ.
Một con số tổn thương gần năm trăm vạn nổi lên.
“Tên này khá nhẫn tâm đó!”
Tròng mắt Tô Mộ trở nên lạnh thấu xương.
Có thể tạo thành sát thương cao như thế đối với hắn, tổng thể sát thương một đòn kia của Chúa Tể Sa Đoạ tuyệt đối đạt đến hơn ngàn vạn, hơn nữa còn có ma pháp xuyên thấu vô cùng cao.
Vẫn may hắn với mình không giống nhau, thi triển kỹ năng cần có khoảng cách thời gian.
So về điểm này, hắn có ưu thế tuyệt đối!
Có vẻ Chúa Tể Sa Đoạ cũng rõ ràng điểm này, hắn ngẩng đầu nhìn về phía vầng trăng máu.
Ngay sau đó, trên tòa tháp Sa Đọa này sinh ra động tĩnh không nhỏ.
Màu đỏ như máu trên người Chúa Tể Sa Đoạ bắt đầu chiếu sáng rạng rỡ.
Hắn huy động bàn tay khổng lồ, tốc độ vậy mà nhanh gấp mấy lần so với trước đó!
Dựa vào đôi cánh hỏa diễm, Tô Mộ không ngừng né tránh ở trong không gian có hạn này, đồng thời cũng không quên khởi động phản kích.
“Hố Đen Hấp Dẫn!”
Lại xuất hiện hai cái hố đen nữa, nhắm trúng mục tiêu là hai bàn tay khổng lồ của Chúa Tể Sa Đoạ.
Nhưng lại xuất hiện tình huống không giống vừa rồi.
Chúa Tể Sa Đoạ vươn hai bàn tay ra, một chưởng nắm một cái hố đen trong bàn tay.
Một giây sau, hố đen sụp đổ, không hề tạo thành một chút tổn thương nào đối với gã khổng lồ.
“Thời gian kéo dài của kỹ năng này vẫn còn quá lớn!”
Tô Mộ có phần bất đắc dĩ.
Nói cho cùng Hố Đen Hấp Dẫn vẫn là thiên hướng về khống chế sát thương, nếu là kỹ năng sát thương cấp Thần thuần khiết, phần trăm cộng thêm vào nhất định sẽ càng mạnh hơn.
“Vậy thì dùng Thiên Hỏa!”
Dưới trạng thái Hỏa Nhân, sát thương của Thiên Hỏa không hề thấp hơn hố đen.
Tô Mộ nhân cơ hội phóng ra một đòn Thiên Hỏa.
“Rống!”
Trong lúc Thiên Hỏa rơi xuống, gã khổng lồ phát ra một tiếng gầm thét.
Một cụm năng lượng màu đen bay ra từ trong miệng hắn, triệt tiêu hỏa diễm ở không trung.
“Ngươi được đó!”
Một màn này là điều Tô Mô không nghĩ tới.
Giơ pháp trượng lên, một đòn tiếp một đòn Thiên Hỏa xuất hiện ở bầu trời trên đỉnh tháp.
Tô Mộ nhìn thấy lượng mana đang giảm xuống nhanh chóng, trực tiếp mở ra kỹ năng hồi mana.
Một phát, hai phát, ba phát.
Ánh hào quang của Thiên Hỏa tập hợp ở cùng một chỗ, trực tiếp lấn át huyết quang trên người gã khổng lồ.
Gã khổng lồ nhìn những ngọn Thiên Hỏa kia, ánh mắt vô cùng kiêng kỵ.
Đáy lòng của hắn vô cùng rõ ràng, một khi để ngọn lửa này rơi xuống, lượng máu của hắn sẽ bị đánh cho hoàn toàn trống rỗng.
“Ngươi đừng hòng được như ý!”
Chúa Tể Sa Đoạ gào lên.
Một giây sau, lại một màn quỷ dị xuất hiện.
Vầng trăng máu ở không trung chợt bắt đầu phân liệt.
Mảnh nhỏ ánh trăng từ trên trời giáng xuống, đi hướng về phía những ngọn Thiên Hỏa.
“Ầm!”
Sau khi va chạm, mấy ngọn Thiên Hỏa cũng bị trực tiếp dập tắt.
“Còn có trò này à?”
Tô Mộ sửng sốt một chút, thật sự không nghĩ tới vầng trăng máu kia còn có công năng này.
Nhưng vầng trăng máu trên trời vẫn chưa khôi phục, điều này nói rõ Chúa Tể Sa Đoạ đã đi đến bước đường cùng rồi.
Mảnh trăng máu vỡ vụn tiếp tục rơi xuống, ngăn cản Thiên Hỏa của Tô Mộ.
Chúa Tể Sa Đoạ khổng lồ hóa cũng không hề nhàn rỗi, triển khai thế công mãnh liệt.
Hắn biết Tô Mộ có khả năng kháng ma pháp rất cao, biến thành hình thái này chính vì muốn dùng sát thương vật lý khiến Tô Mộ bị thương nặng.
Nhưng đôi cánh hỏa diễm kia có tốc độ rất nhanh, đây chính là phiền toái khiến hắn đau đầu nhất.
Chúa Tể Sa Đoạ hổn hển tung công kích lung tung, muốn dùng thủ pháp loạn quyền đánh chết lão sư phụ để đánh Tô Mộ.
Tô Mộ giống như một con bươm bướm nhẹ nhàng, thành thạo tiến hành né tránh.
Tình hình chiến đấu trong chốc lát trở nên vô cùng gay cấn.
Thiên Hỏa của Tô Mộ bị trăng máu ngăn cản, không cách nào tạo thành sát thương.
Chúa Tể Sa Đoạ vẫn giống như trước, không có cách nào tạo thành công kích hữu hiệu đối với Tô Mộ.
So sánh hai bên, Tô Mộ ngược lại rất nhàn nhã.
Tỉ lệ phần trăm hồi phục lượng mana giúp cho hắn không có hơi áp lực nào.
Vầng trăng ở không trung kia, cũng không còn dư lại nhiều mảnh nhỏ nữa rồi!
“Đi chết đi!”
“Ngươi chết đi cho ta!”
“Đồ con ruồi ghê tởm nhà ngươi, nhanh đi chết đi!”
Chúa Tể Sa Đoạ vô cùng vội vàng gấp rút, mặt mũi vô cùng dữ tợn.
Đột nhiên, hắn ngừng công kích.
“Ngươi lại muốn giở trò gì?”
Tô Mộ hô to một tiếng, nhưng trên tay vẫn không hề nhàn rỗi.
Pháp trượng vung lên chính là một ngọn Thiên Hỏa được ngưng tụ.
Vẻ gấp rút trên mặt Chúa Tể Sa Đoạ biến mất, đôi mắt khổng lồ nhìn Tô Mộ, vậy mà lại trở nên có phần bình thản.
“Đây là ngươi tự tìm đấy!”
“Cho dù chết, ta cũng muốn lôi kéo ngươi chết cùng!”
Lời của hắn nhìn như bình tĩnh, nhưng lại ẩn chứa một phần cực kỳ điên cuồng.
Đồng thời khi hắn nói ra những lời này, một tiếng động lanh lảnh vang lên.
“Răng rắc!”
Phần đỉnh của tòa tháp Sa Đọa này, đột nhiên xuất hiện một vết nứt.
Chúa Tể Sa Đoạ giơ hai tay khổng lồ lên.
“Đừng tưởng rằng ngươi là nhà thám hiểm thì có thể tránh thoát một đòn kia!”
“Một đòn này, sẽ đâm xuyên qua linh hồn của ngươi!”
Theo âm thanh của hắn vang lên, những mảnh nhỏ còn lại của vầng trăng máu trong không trung kia đã bay vào trong tay hắn.
Ngay sau đó, tòa tháp Sa Đọa to lớn cũng bị vỡ thành từng mảnh nhỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận