Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 564: Có bao nhiêu diệt bấy nhiêu.

Thần Lạc đang tiến hành báo cáo.
“Lại dùng tốc độ nhanh như vậy?”
“Tên kia trưởng thành quá nhanh rồi đi?”
“Một mình hắn giải quyết hết mười nghìn ma vật ở phòng tuyến số 2?”
Trên sân, từng tiếng nghị luận vang lên.
Đối với những “đại nhân vật” cao cao tại thượng ở Vương Đô này, hiệu suất của Tô Mộ thực sự khó có thể tưởng tượng được.
Thông tin phòng tuyến số 2 thất thủ truyền đến mới bao lâu?
“Một mình hắn san bằng tháp Sa Đọa rồi!”
Nhưng câu nói tiếp theo của Thần Lạc, một lần nữa lật đổ tưởng tượng của những người này.
“Ngươi nói gì cơ?”
“Chuyện này sao có thể?”
Tiếng kinh ngạc liên tục vang lên.
Bọn họ hiểu rõ tháp Sa Đọa đáng sợ hơn xa các NPC ở Vương Đô.
“Mặc dù tin tức này vẫn chưa chắc chắn, nhưng người của chúng ta đang trên đường đi xác nhận.” Thần Lạc trả lời.
“Được rồi, ngươi lui xuống đi!”
Vào đúng lúc này, âm thanh của nghị trưởng vang lên.
Thần Lạc hành lễ, lui ra ngoài.
Không khí trong phòng nghị sự bỗng trở nên yên lặng.
Tô Mộ hóa giải nguy hiểm ở phòng tuyến số 2, dù nhìn như thế nào thì đây vẫn là một chuyện tốt.
Nhưng trên gương mặt những nhân vật lớn ở đây, lại không nhìn thấy niềm vui vẻ, ngược lại còn có một cảm giác kỳ quái khó hình dung được.
“Thực lực của tên này đã vượt qua sự mong đợi của chúng ta, hắn nhất định sẽ quấy nhiễu kế hoạch tiếp theo của chúng ta.”
Sau một hồi im lặng, một giọng nói vang lên, giọng điệu đầy sợ hãi.
“Hắn có thể phá hủy tháp Sa Đọa, e rằng chúng ta đã không thể đối phó thực lực hiện tại của hắn.”
Một giọng nói khác khá lạnh lùng.
“Vậy chúng ta nên làm thế nào đây?”
Bầu không khí lại rơi vào im lặng một lần nữa.
Sự tồn tại của Tô Mộ dường như còn khiến người ta đau đầu hơn những ma vật ở phòng tuyến số 2.
“Ta sẽ nghĩ biện pháp đối phó kẻ kia, các ngươi chuẩn bị sẵn sàng, kế hoạch không thay đổi!”
Ngay khi mọi người không biết phải làm gì, giọng nói âm trầm của nghị trưởng vang lên.
Những người khác không nhiều lời, đều lui ra ngoài.

Hiện thực, Hoa Đô.
Hiên Viên đang cẩn thận từng li từng tí cất các viên đá quý.
“Những thứ này, có lẽ chủ nhân sẽ dùng tới!”
Hắn lẩm bẩm một mình, đặt tất cả những viên đá quý vào thắt lưng trữ đồ.
“Đại thần Hiên Viên, cảm ơn ngươi đã ra tay giúp đỡ.”
Long Phi không biết xuất hiện sau lưng hắn từ lúc nào, chân thành cảm ơn.
“Những thứ đồ này đều là của ta.”
Hiên Viên quay đầu liếc Long Phi một cái, chỉ vào những thứ trên trận pháp, nói.
“Ta lại không dùng những thứ này!” Long Phi vội vàng xua tay.
Hiên Viên khẽ gật đầu, tiếp tục nhặt đá quý.
Long Phi đứng ở chỗ đó, ánh mắt thất thần, muốn nói điều gì đó, nhưng lại không mở miệng được.
Hiên Viên đã ra tay trợ giúp đối phó Thượng Quan tôn chủ, nếu hắn lại thỉnh cầu Hiên Viên chiếm lại toàn bộ Hoa Đô, quả thực là làm khó người khác rồi.
Mặc dù những người sống lại trong hiện thực này không phải là đối thủ của Hiên Viên, nhưng đằng sau những người sống lại này còn có những thế lực mạnh mẽ.
Đắc tội với bọn họ, chẳng khác nào đẩy Hiên Viên vào thế đối lập với tất cả những người sống lại.
“Ngươi còn có chuyện gì sao?”
Nhìn ra tâm sự của Long Phi, Hiên Viên ngừng động tác trên tay, quay người hỏi.
Bởi vì Long Phi từng nói có quen biết Tô Mộ, thái độ của Hiên Viên đối với hắn cũng hơi khác.
“Không…có chuyện gì!”
Long Phi cười khổ, vẫn không nói ra.
Hiên Viên nhíu mày.
Đá quý trên trận pháp chỉ còn thừa lại lác đác mấy viên, hắn lại không có chuyện để làm rồi.
“Trong thành chắc vẫn còn những người sống lại khác phải không?”
Nghĩ một lúc, hắn mở miệng hỏi.
“Có! Những tên đó cũng làm xằng làm bậy giống Thượng Quan tôn chủ, còn có không ít người đang ở trong nước sôi lửa bỏng.”
Long Phi vội vàng mở miệng.
Đây là Hiên Viên tự nói đó!
“Dẫn ta đi tìm bọn họ!”
Không có hơi lề mề, Hiên Viên luôn trực tiếp như vậy.
“Ngươi có nắm chắc đối phó được bao nhiêu người sống lại?” Long Phi suy nghĩ một lúc rồi dò hỏi.
Hoa Đô rất rộng, địa bàn của người sống lại ở các nơi khác nhau.
Một khi bọn họ tìm tới cửa, rất dễ khiến cho những người đó nghe thấy tin tức, chuẩn bị đối phó.
Mặc dù đã kiến thức sự mạnh mẽ của Hiên Viên, Long Phi cũng lo lắng khi đối mặt với sự bao vây của hàng nghìn người sống lại, Hiên Viên sẽ chịu thiệt.
Hắn và Văn Diệu dự định bàn bạc kỹ hơn.
Lấy địa bàn của Thượng Quan tôn chủ làm cứ điểm, lại thêm thực lực mạnh mẽ của Hiên Viên làm chỗ dựa.
Bọn họ hoàn toàn có thể từ từ lôi kéo những người còn sống sót.
“Có bao nhiêu diệt bấy nhiêu!”
Nhưng khi hắn đang lên kế hoạch cho tất cả những điều này, lời nói của Hiên Viên đã làm xáo trộn hoàn toàn bố trí của hắn.
“Ngươi nghiêm túc ư?” Giọng nói của hắn hơi run rẩy.
“Ngươi nghĩ cách, dẫn tất cả những người sống lại tập trung lại một chỗ, còn lại thì giao cho ta.”
Hiên Viên mở miệng khẳng định.
“Đã hiểu!”
Dùng sức hít một hơi, Long Phi lúc này như trút được gánh nặng.
“Tất cả đều giao cho ngươi!”
...
Thành phố HN.
Cảng tàu ở vùng ven biển.
Số đông người tập trung ở đây, nhìn chằm chằm đội thuyền đậu sát bờ.
“Những chiếc thuyền này, Lệ Phi Tuyết ta đều muốn, không muốn chết thì nhanh chóng rời khỏi đây.”
Một đội hàng trăm người đứng gác ở giao lộ bến tàu, dẫn đầu là một phụ nữ có ngoại hình xinh đẹp, rất có khí khái anh hùng.
“Lệ Phi Tuyết, khẩu vị của ngươi có hơi lớn, ai không biết khống chế thuyền là có quyền thăm dò di tích, ngươi muốn ngăn cản chúng ta ở ngoài cửa sao?”
“Nói không sai, ngươi quả thực rất lợi hại, nhưng chúng ta có nhiều người như vậy, chắc chắn sẽ không để ngươi muốn làm gì thì làm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận