Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 519: Song Thần mạnh hay là lão tổ mạnh?

“Nói rất đúng, những người hiện thế này đúng là ngu ngốc không biết gì, tồn tại cấp lão tổ có thể vượt giới phải tiêu hao nội tình một tộc, mới có thể đến thế giới hiện thực!”
“Không biết tính cách của vị lão tổ này như thế nào, chúng ta có cần tới thành phố NJ chào hỏi không?”
“Thôi đừng, tóm lại, tính cách của những nhân vật cấp lão tổ hơi kỳ lạ, chúng ta nên cách thành phố NJ xa chút thì hơn!”
So với những người chơi bình thường thì những người sống lại này căn bản không cho rằng Tô Pháp Thần và Hiên Viên có thể chiến thắng.
Bọn họ càng cảm thấy cực kỳ kiêng kỵ vị lão tổ đó hơn, thậm chí có người còn muốn chủ động lấy lòng.
Từ đủ loại biểu hiện của những người sống lại này, Tô Pháp Thần và Cung Thần Hiên Viên bỗng dưng đã trở thành người chết!

Trên một ngọn núi thành phố NJ.
Tô Mộ cầm các loại thủy tinh ma pháp hiếm trong tay, cười như một đứa trẻ.
“Nhất định phải hậu táng Lăng thiếu!”
Tô Mộ cất những viên thuỷ tinh đó đi rồi lại nghĩ tới điều gì đó, vội vàng chạy ra ngoài hang núi bắt đầu tìm kiếm.
Trên mặt đất có không ít thi thể của người sống lại.
“Hử?”
Nhưng sau khi tìm cẩn thận một lần, Tô Mộ lại nhíu mày lại.
Ở đây không có Lăng thiếu!
“Lăng thiếu đâu?” Tô Mộ vội vàng hỏi Hiên Viên.
Hiên Viên nhìn lại một lượt, lập tức ngây người: “Lúc trước còn ở đây, đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi!”
Có được lời khẳng định của Hiên Viên, Tô Mộ híp mắt lại.
“Hỏa Diễm Phi Vũ!”
“Đôi Mắt Chân Thật!”
Tô Mộ mở cánh ra bay lên trên cao, muốn tìm kiếm tung tích của Lăng thiếu.
Có thể giả chết trong tầm mắt của mình và Hiên Viên, điều này chứng tỏ chắc chắn Lăng thiếu đã dùng đạo cụ bảo mệnh giống như bức tượng sống lại kia!
Nhưng chắc chắn đạo cụ này cực kỳ hiếm thấy.
“Hắn chạy rồi!”
Dưới tốc độ cực nhanh của đôi cánh hỏa diễm, Tô Mộ nhanh chóng tìm kiếm toàn bộ ngọn núi.
Nhưng không hề phát hiện ra tung tích của Lăng thiếu.
“Đó là?”
Đúng lúc này, trong góc nhìn của Đôi Mắt Chân Thật xuất hiện một bóng người khác!
Khoảng cách của bóng người đó cũng không xa, cũng đang bay trên không trung giống như mình.
Từ dấu hiệu sinh mệnh mạnh mẽ phát ra từ trên người hắn, vừa nhìn đã biết là một tồn tại cực kỳ mạnh.
Muốn nói mạnh thế nào thì người đầu tiên Tô Mộ nghĩ tới chính là sứ giả trấn tháp kia.
Dưới kỹ năng Đôi Mắt Chân Thật, năng lượng sinh mệnh hai người phát ra không kém nhau nhiều lắm.
“Xem ra vị lão tổ đó đã đến rồi!”
Khóe miệng Tô Mộ hơi cong lên.
So với Lăng thiếu thì vị lão tổ này mới là một con cá lớn!
“Chỉ cần tên đó còn sống thì sớm muộn gì cũng sẽ bị ta tóm được!”
Tô Mộ cũng từ bỏ truy lùng Lăng thiếu.
Tô Mộ Chớp Nhoáng quay lại bên cạnh Hiên Viên.
“Vị lão tổ kia tới rồi, ngươi đi chơi với hắn trước đi, đừng giết chết người ta!”
“Tuân lệnh!”
Hiên Viên nhận lệnh rồi nhanh chóng chạy vào trong rừng.
Mấy chiến sĩ Xương Khô kia cũng đi theo.
“Nếu Hiên Viên ra tay thì ta yên tâm rồi!”
Thực lực của lão tổ cùng cấp với sứ giả trấn tháp, Tô Mộ thật sự sợ một kỹ năng của mình đã giết chết hắn.
Tới lúc đó, còn có thể có nhân vật cấp bậc lão tổ tới gây chuyện với mình nữa không?
Những người sống lại này người sau tiếc mạng hơn người trước.
Tồn tại cấp bậc lão tổ cũng không làm gì được mình thì người tới lần sau sẽ là nhân vật thế nào đây?
“Xem diễn thôi!”
Tô Mộ vuốt sợi tóc dài trên trán rồi mở kỹ năng Ảnh Độn.
Mặt trời đã xuống núi, mình dung nhập vào trong bóng tối, chắc chắn vị lão tổ kia sẽ không phát hiện ra.

“Hả? Ở đây cũng không có ai à?”
Lão tứ Lâm gia đi tới không trung cánh rừng, vẻ mặt hơi thay đổi.
Thành phố NJ không có người nghênh đón thì thôi đi, nhưng ngay cả trong rừng cũng không có người đón chào, rõ ràng tình hình không đúng lắm!
“Vèo!”
Ngay lúc hắn đang nhíu mày lại có một tiếng xé gió sắc bén vang lên.
Đôi mắt Lão tứ Lâm gia phóng đại, giẫm một cái trên không trung.
Cả người hắn lướt sang bên trái, tránh đi công kích của mũi tên kia.
“Ai!”
Lão tứ Lâm gia hét to một tiếng, khuôn mặt tràn ngập cảnh giác.
Thân là sức chiến đấu cấp lão tổ, hắn có thể cảm giác được mũi tên đó kinh khủng cỡ nào.
Mấy giây sau, có một người bước ra từ trong rừng.
Người đó giơ cung cài tên, lại ngắm bắn lão Tứ Lâm gia.
“Ngươi là ai?”
Lão Tứ Lâm gia mới đến nên trong mắt chỉ có một mình Tô Mộ, không biết đến sự tồn tại của Hiên Viên.
“Người giết ngươi!”
Hiên Viên lạnh giọng trả lời, thả dây cung trong tay ra.
“Vèo!”
Lại một mũi tên bay ra, trong bóng tối, tốc độ nhanh đến nỗi không thể nhìn thấy.
Nhưng lão Tứ Lâm gia đeo một đôi giày nhanh nhẹn, thuộc tính nhanh nhẹn cũng trên mười nghìn, tốc độ cũng không chậm.
“Ngươi rốt cuộc là ai?”
Sau khi né tránh mũi tên này, Lão tứ Lâm gia trầm giọng nói.
Hắn không tiếp tục dừng trên không trung nữa mà rơi xuống mặt đất.
Hiên Viên không vội vàng ra tay mà lại mở miệng nói: “Vậy ngươi là ai?”
Nếu mệnh lệnh của Tô Mộ là xử lý vị lão tổ này thì Hiên Viên tuyệt đối sẽ không nhiều lời một câu.
Nhưng Tô Mộ bảo hắn chơi với vị lão tổ này, Hiên Viên cũng bắt đầu moi tin từ hắn.
“Ta là lão tổ Lâm gia!”
Lão tứ Lâm gia trả lời một cách đầy khí thế.
“Ngươi là người sống lại à?” Hiên Viên lại hỏi tiếp.
“Chẳng lẽ ngươi không phải?” Lão tứ Lâm gia hơi ngạc nhiên.
Người có thể làm hắn cảm thấy bị uy hiếp sao có thể là một người hiện thế?
Hiên Viên không trả lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận