Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 747: Đã chết lại sống

Một luồng lực băng sương men theo vũ khí của bọn họ, dùng tốc độ cực nhanh tràn ngập cơ thể.
Không ai có thể chống cự!
Lạnh lẽo đến tận xương, nhiệt độ không khí trong đại diện lập tức giảm tới âm độ.
Những người tấn công Tô Mộ đều đã biến thành tượng băng.
“Ầm!”
Những người phía sau lao tới, vụn băng vỡ vụn đầy đất.
Bọn họ lao tới quá mạnh nên đã không thể thu tay lại được nữa.
Lại có thêm một nhóm tượng băng xuất hiện trong đại điện.
“Ma quỷ, người này là ma quỷ!”
“Rốt cuộc là hắn đã dùng cách gì? Thật đáng sợ!”
“Chạy, chạy nhanh lên, ở lại chỉ còn con đường chết thôi.”
Tiếng hét sợ hãi ầm ĩ nối liền không dứt.
Những người sống lại còn lại.
Chạy!
Cảnh tượng này hoàn toàn làm Phong Ngộn trợn tròn mắt.
Hắn đứng trong đại điện, nếu muốn chạy thì bắt buộc phải đi vòng qua Tô Mộ.
Nhìn từng bức tượng băng trong đại điện, hai chân của vị Phong thiếu này run rẩy.
Không chỉ có hắn mà những cấp dưới bên cạnh cũng sợ hãi run bần bật.
Có thể thấy được uy nghiêm của Pháp Thần là thế nào!
Tô Mộ không quan tâm nhóm người chạy trốn đó.
Giờ phút này, Hoa Đô đã vào đông.
Băng sương bay múa đầy trời.
Những chiến sĩ trang bị nặng một giây cũng không kiên trì được, trên người đã bắt đầu bị đóng băng.
“Mạng ta hết rồi!”
Trong đầu mọi người đều hiện lên cùng một suy nghĩ.
Trong cung điện rộng lớn này, ngoài mấy trăm bức tượng băng bên ngoài, những bên khác cũng là một phong cảnh kỳ lạ.
Những pháp sư Phong Ngôn đã sắp xếp sẵn căn bản không ngăn cản được kỹ năng của Pháp Thần.
Hơn chục nghìn bức tượng băng vẫy duy trì những tư thế khác nhau, nhìn có vẻ rất là đồ sộ.
“Ngươi không thể giết ra, lão tổ sẽ báo thù cho chúng ta!”
Trong đại điện, Phong Ngôn rít gào như đã phát điên.
Tô Mộ mỉm cười lắc đầu.
Người sống lại phái một kẻ ngu xuẩn như vậy tới đối phó mình vì thật sự không còn ai nữa à?
Tô Mộ giơ pháp trượng lên định kết thúc trò hề này.
“Đừng, đối phó với ngươi không phải là chủ ý của ta, là do tên Thác Bạt Thiên Dũng sắp đặt!”
“Hắn mới là kẻ muốn đối phó với ngươi!”
Phong Ngôn nhìn động tác của Tô Mộ, hắn lập tức quỳ xuống mặt đất gào khóc hô to.
“Thác Bạt Thiên Dũng?”
“Hình như trong vị diện đó không có gia tộc nào tên là Thác Bạt.”
Cái tên này làm Tô Mộ khẽ nhướng mày.
Mình quét sạch nhiều gia tộc như vậy trong vị diện cũng không thấy ai có họ Thác Bạt.
“Hắn là ai?”
“Ta không biết, lai lịch của hắn rất thần bí, nhưng thực lực của hắn rất mạnh, tuyệt đối là số một số hai trong số những người sống lại.”
“Cũng chỉ có hắn mới có thể tập trung nhiều người sống lại như vậy với nhau, còn ta chỉ là một quân cờ bị đặt trên bàn cờ mà thôi.”
Vì mạng sống, Phong Ngôn ném hết nồi cho Thác Bạt Thiên Dũng.
“Chỉ cần ngươi tha cho ta một mạng, ta có thể làm cấp dưới của ngươi, giúp ngươi đối phó Thác Bạt Thiên Dũng.”
Phong thiếu hoàn toàn vứt bỏ tôn nghiêm, vừa nói vừa dập đầu thật mạnh với Tô Mộ.
Hắn dùng lực rất mạnh, ngay cả gạch dưới mặt đất cũng bị nứt ra.
“Ặc!”
Dáng vẻ này làm Tô Mộ thật sự không ra tay được.
“Ngươi đúng là có được chân truyền của những lão tổ đó!”
Giọng nói trêu chọc vang lên.
“Hả?”
Phong Ngôn không hiểu ý trong lời nói này.
Hắn chưa kịp hỏi thì một làn sương tử vong đã nảy lên trong lòng.
“Tha cho ta… Một.”
Từ mạng còn chưa nói ra thì hắn và cấp dưới của hắn đã lập tức đầu người hai nơi.
“Xong!”
“Tiếp theo là đối phó với người sống lại ở những nơi khác.”
“Nên đi đâu nhỉ?”
Sau lưng xuất hiện một đôi cánh hoả diễm, Tô Mộ bay lên cao.
Với người có tốc độ cực nhanh như mình thì toàn bộ thế giới, mình muốn đi đến đâu thì đi đến đó!
“Nơi này đi!”
Nhìn phía Bắc Hoa Đô, trong mắt Tô Mộ tràn ngập sát ý.
Phía Bắc rộng lớn như vậy, chắc chắn số lượng người sống lại sẽ không ít.
Nhưng muốn dọn sạch những người này đúng là không phải một chuyện dễ dàng.
Thứ nhất là không dễ phân biệt.
Trên thực tế, có vài người sống lại còn có dấu hiệu sinh mệnh yếu hơn cả người chơi có thực lực mạnh.
Thứ hai là bọn họ còn có khu vực an toàn.
Một khi trốn vào trong game Thần Đồ, mình sẽ không làm gì được bọn họ nữa.
“Là lúc để Thần Lạc ra tay rồi!”
Tô Mộ đã có kế hoạch để giải quyết chuyện này từ lâu.
Chỉ cần bảo đảm những người sống lại đó không thể vào trò chơi trước khi mình ra tay, thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Hoa Đô.
Một ít chất lỏng màu đen đang chậm chạp di chuyển trên đường phố.
Hiển nhiên chúng nó có được năng lực ẩn nấp rất mạnh, vậy nên cũng không bị Tô Mộ phát hiện ra.
Cùng lúc đó, dường như những chất lỏng màu đen này còn có được trí tuệ.
Nhìn từ trên cao, không khó để phát hiện ra nơi chúng nó chạy tới chính là Minh Cung.
Nơi đó vừa trải qua một trận chiến lớn, bên trong còn bị băng sương bao phủ.
Chất lỏng màu đen đi vào trong Cung thành.
Khi chúng nó tiếp xúc với băng sương, một cảnh tượng quỷ dị đã xuất hiện.
Lực băng sương mạnh mẽ bị hấp thu!
Cung thành vốn bị đóng băng bắt đầu tan rã.
Mà sau khi hấp thụ lực băng sương, chất lỏng màu đen rõ ràng to hơn không ít.
Sau khi tiếp tục hấp thu lực lượng, chúng nó đột nhiên bắt đầu phân liệt.
Một chất lỏng màu đen tách thành mấy chục chất lỏng màu đen, cứ thế lặp lại.
Sau một thời gian ngắn, nơi này xuất hiện một lượng lớn những giọt chất lỏng màu đen thật nhỏ.
Mỗi một giọt đều nhỏ bằng nắm tay, số lượng đạt tới mấy nghìn.
Chúng nó di chuyển về phía những bức tượng băng trong Cung thành như có mục tiêu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận