Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 469: Đối chiến đoàn quân kiến.

Thế giới hiện thực.
Trong nơi sâu của vũ trụ vô ngần.
Trên một hành tinh có độ lớn gấp hàng trăm lần Lam Tinh.
“Ầm!”
Theo một âm thanh lớn vang lên, một con quái vật khổng lồ với đầy xúc tu dài chui ra khỏi mặt đất.
Đánh giá từ hình thể, nó cao tới hơn một nghìn mét, mỗi một xúc tu đều dài tới vài trăm mét.
Những xúc tu của nó được bao phủ đầy gai ngược khổng lồ.
Nếu xem kỹ thì sẽ phát hiện, treo trên những gai ngược là những kiến thú có thân hình giống như ô tô nhỏ.
Khi xúc tu khổng lồ vung vẩy, những kiến thú kia rơi xuống từ trên gai ngược.
Quái vật khổng lồ mở cái miệng đẫm máu, bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Một thời gian sau, những xúc tu kia ngừng lại.
Quái vật khổng lồ bắt đầu chìm xuống đất.
Cảnh tượng kia diễn ra rất nhiều nơi đều trên hành tinh to lớn này.
Trong đó có vài nơi, xuất hiện các vết nứt lớn.
Sau khi những vết nứt này hoàn toàn mở ra, chúng sẽ hoàn toàn biến thành một cánh cửa.
Một cánh cửa truyền tống thông đến một nơi nào đó.
Hành lang Hắc Ám.
Nơi này cực kỳ rộng lớn,
Ngoại trừ lối đi đến tháp Sa Đọa, nơi này còn nối liền với khu vực khác của mê uyên Ma Vật.
Nếu nói mê cung bên ngoài là cổng lớn vậy thì nơi này chính là sân trong.
Chỉ có đi xuyên qua sân trong, mới có thể tiến vào khu vực trung tâm của vực sâu.
Mà muốn thông qua hành lang này, không chuẩn bị “bản đồ”, căn bản là chuyện không thể làm được.
“Sứ giả trấn tháp đại nhân, chúng ta thật sự phải tiến vào hành lang Hắc Ám sao? Những ma vật ở trong đó không phân biệt địch ta đâu!”
Ở hành lang liên thông đến lối vào của tháp Sa Đọa, một đám pháp sư sa đọa đứng bên cạnh Tân Gia Đức, vẻ mặt lo lắng thấp thỏm.
Ngay cả đám người sống ở mê uyên Ma Vật như bọn họ cũng không muốn đặt chân vào khu vực tối tăm đó.
“Các ngươi muốn chống lại mệnh lệnh của ta ư?”
Ánh mắt của Tân Gia Đức trầm xuống.
“Chúng ta không dám!”
Mấy pháp sư sa đọa thấy vậy, vội vàng mở miệng.
“Cầm lấy những thứ này, đi thăm dò dựa theo bản đồ, nhất định phải tìm ra người tiến vào hành lang kia!”
Tân Gia Đức lấy ra một số huỳnh thạch phát ra ánh sáng xanh sẫm.
Những ánh sáng này sẽ không bị Hắc Ám hấp thụ, là công cụ chiếu sáng phù hợp nhất trong hành lang.
“Đại nhân, ngươi để cho chúng ta đi tìm người, rốt cuộc là tìm người như thế nào?”
“Đúng vậy, sau khi tìm được, chúng ta phải làm thế nào?”
Mấy pháp sư sa đọa nói.
Tân Gia Đức nghe vậy, híp mắt lại.
Hắn suy nghĩ một lúc, mở miệng nói: “Ta nghĩ người phụ nữ ở tộc Ám Hồn kia sẽ biết người các ngươi phải đi tìm, các ngươi có thể hợp tác cùng nàng.”
“Nhưng sau khi giải quyết được người kia, các ngươi phải mang về toàn bộ những thứ đồ của hắn cho ta.”
Giọng điệu của Tân Gia Đức không cho phép nghi ngờ.
Hắn vung tay lên, năm cái vòng tròn màu đen bay về cổ của năm pháp sư sa đọa.
Cảm nhận được áp lực truyền đến từ cổ, năm pháp sư sa đọa trắng bệch cả mặt.
“Xuất phát đi!”
Dưới mệnh lệnh của Tân Gia Đức, năm pháp sư sa đọa cùng nhau bước đến lối vào của hành lang Hắc Ám.
Nhìn bóng người bọn họ bị bóng tối nuốt chửng, Tân Gia Đức nhìn chằm chằm vào vị trí lối vào và từ từ đưa tay ra.
“Xoẹt!”
Một tia sét pháp tắc rơi xuống, bổ thẳng vào người hắn.
Tân Gia Đức từ từ thu tay về.
Thân là sứ giả trấn tháp của tháp Sa Đọa, thực lực của hắn rất mạnh.
Càng là tồn tại mạnh mẽ, thì càng gặp phải sự chống cự của pháp tắc mãnh liệt hơn.
Chỉ có thuộc hạ của hắn, mới có thể vượt qua pháp tắc, tiến vào hành lang.
Nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi.
“Nếu ta có thể giành được Huân chương của Thần, cho dù chỉ là một mảnh nhỏ, ta cũng có thể rời khỏi nơi chết tiệt này!”
Ánh mắt của Tân Gia Đức tràn ngập vẻ không cam lòng.
Nếu hắn có thể trực tiếp đi hành lang Hắc Ám, tuyệt đối có thể lấy được Huân chương của Thần.
Nhưng hiện tại hắn chỉ có thể gửi gắm hy vọng lên người đám thuộc hạ kia.

“BOSS cấp Vương thất giai, lượng máu thể nào cũng có cả nghìn vạn.”
“Lượng máu của những BOSS cấp Lãnh Chúa ít nhất cũng có bảy, tám triệu”
Ở hố sâu, Tô Mộ đang suy xét.
Không nhìn thấy thuộc tính của những BOSS kia, hắn không dám xem thường.
“Dùng kỹ năng hệ hỏa vậy!”
Sau khi cẩn thận cân nhắc, Tô Mộ giương ra đôi cánh hỏa diễm từ sau lưng.
Sau đó, ngọn lửa nổi lên trên người hắn.
Dưới trạng thái Hoả Nhân, hắn thoáng chốc đã trở thành tồn tại nổi bật nhất nơi này.
Kiến thú trong hố sâu cũng phát hiện ra sự tồn tại của hắn, rục rịch chuyển động.
“Vù! Vù!”
Một số kiến thú ​​thậm chí còn mở cánh, bắt đầu tấn công Tô Mộ ở không trung.
“Không nghĩ tới đấy!”
Nhìn đám kiến thú biết bay, Tô Mộ mỉm cười.
Những con “kiến hôi” này cũng không yếu!
Bọn nó phân công rõ ràng, huấn luyện nghiêm chỉnh.
Nếu thật sự thả những con kiến thú này về thế giới hiện thực, thì chắc chắn là một đội quân có thể quét sạch mọi thứ!
“Mạn Thiên Hỏa Vũ!”
Tô Mộ ra tay dứt khoát, lông vũ lửa bắn ra khắp trời.
“Tường Lửa!”
Hỏa vũ đồng thời tấn công về đám kiến thú, dưới hố sâu càng xuất hiện một bức tiếp một bức tường lửa.
Khắp nơi rải rác ánh lửa, chiếu rọi hố sâu khổng lồ này.
Tô Mộ cũng thấy rõ tình huống cụ thể phía dưới.
Những đám kiến thú hình thể khổng lồ trật tự tránh né tường lửa, đồng thời di chuyển tảng đá lớn bên dưới hố sâu, ném lên Tô Mộ đang ở trên không trung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận