Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 516: Cái chết của Lăng thiếu.

Tô Mộ ra lệnh cho Hiên Viên.
Hiên Viên không chần chờ, ánh mắt chuyển về phía Tần Phân.
“Điều nên nói ta đều nói rồi, ta cũng bị bức ép đến bất đắc dĩ!”
“Ta có quan hệ không tệ với Tô Pháp Thần, cầu xin ngươi nể mặt hắn, buông tha ta một lần này đi!”
“Chỗ ta còn có rất nhiều đồng vàng, ta có thể đưa hết cho ngươi!”
Dường như nhìn ra sát ý trong ánh mắt Hiên Viên, Tần Phân không ngừng xin tha.
Tại thời điểm cận kề cái chết, tất cả mọi thứ không còn quá quan trọng nữa.
Cái gì mà đồng minh người sống lại, kế hoạch tương lai gì đó, tất cả đều là nói suông.
Hắn lấy ra một số lượng lớn tiền vàng, vét sạch cả tài sản của công hội.
Hiên Viên thu hồi cung tiễn, bắt đầu thu tất cả tiền vàng kia vào trong đai lưng trữ đồ.
Tần Phân thấy thế, tâm tình thấp thỏm giảm bớt vài phần.
Nhưng không đợi hắn vui mừng, Hiên Viên đá một cước vào người hắn.
Một giây sau, Tần Phân chỉ cảm thấy toàn thân đều vỡ vụn, trực tiếp phun ra một ngụm máu.
Một cước này, Hiên Viên vẫn không sử dụng toàn lực, nhưng cũng triệt để ngăn chặn khả năng sống sót của Tần Phân.
Dưới tình huống không có người trị liệu, Tần Phân ắt sẽ phải chết, không cần nghi ngờ.
Vị Tần thiếu này nhìn về phía thế lực công hội kia.
Hắn vươn tay, muốn nói điều gì đó, khóe miệng lại không ngừng tràn ra máu tươi.
Trong lòng mấy hội trưởng công hội đều rất rõ ràng.
Tần Phân lại đang cầu cứu bọn họ.
Chỉ cần bọn họ hạ lệnh cho mục sư công hội phóng thích kỹ năng trị liệu, có thể khiến Tần Phân nhặt lại được một mạng.
Nhưng nhìn Hiên Viên bên kia, tất cả bọn họ đều giữ im lặng.
Hiên Viên nhìn tay Tần Phân hạ xuống từng chút từng chút một, sau khi xác nhận cái chết của hắn, xoay người đi tới dãy núi kia.
Tô Mộ giao cho hắn hai nhiệm vụ.
Giết chết Tần Phân, và tất cả người sống lại trên núi.
Hắn không chần chờ, trong chớp mắt đã biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
“Đây là tốc độ gì chứ, căn bản không nhìn rõ!”
“Thật đáng sợ, Hiên Viên quá đáng sợ, vũng nước đục này không lội được!”
“Đi thôi, nếu không đi, không chừng sẽ có chung kết cục với tên này.”
Mấy hội trưởng công hội nhìn thi thể của Tần Phân, hoàn toàn không bận tâm đến thể diện.
Thuộc hạ của bọn họ cũng không chỉ trích hội trưởng nhà mình “mền nắn rắn buông”.
Tất cả bọn họ đều nghe thấy lời nói của Tần Phân.
Mọi người cũng hiểu được, trên núi này căn bản không có di tích, toàn bộ chỉ là cái bẫy nhằm vào Tô Pháp Thần mà thôi.
Hiên Viên nhìn thì giống như là kẻ địch với Tô Pháp Thần, thật ra là đang giúp Tô Pháp Thần.
Hiên Viên đã kinh khủng như vậy, thực lực của Tô Pháp Thần sẽ thế nào?
Tính toán trong lòng bọn họ, dĩ nhiên đã trở thành trò cười.
“Rút thôi, chẳng những phải rời khỏi nơi này, còn phải cách thành phố NJ càng xa càng tốt!”
“Đi!”
Mấy tiếng nói vang lên liên tiếp, mấy vạn người bắt đầu rút lui.
...
Phía bên kia.
Tô Mộ cắt đứt liên lạc với Hiên Viên, tập trung toàn bộ lực chú ý vào trên đường đi.
“Chớp Nhoáng!”
Một triệu lượng mana tiêu hao sạch sẽ, trong nháy mắt cả người hắn lướt ngang qua chặng đường cực kỳ kinh khủng.
Nhưng vẫn chưa hết.
“Hồi mana!”
Kỹ năng hồi mana vừa mở, một triệu lượng mana nhanh chóng đầy ắp trong thời gian ngắn.
“Chớp Nhoáng!”
Lại là một phát chớp nhoáng với khoảng cách cực kỳ xa.
“Có lẽ có thể biết được một ít tin tức về huân chương của Thần từ trong miệng vị lão tổ kia.”
Sau khi biết được sự tồn tại của vị lão tổ kia, Tô Mộ không có chút sợ hãi nào.
Trong ánh mắt của hắn, có nhiều chờ mong hơn!
...
Trên dãy núi thành phố NJ.
Ở đây có một hang động tự nhiên, không gian bên trong hang khá rộng rãi.
Lăng thiếu và hơn mười người sống lại đứng trong động, đang bố trí một loại trận pháp nào đó.
“Lúc vượt giới, trưởng bối trong tộc ban cho ta một ít bảo vật ma pháp, hiện tại có thể phát huy tác dụng!”
Khóe miệng Lăng thiếu nhếch lên cười gằn.
Bố trí trong hang động này không chỉ nhằm vào một mình Tô Mộ.
Chỉ cần vị lão tổ kia lưỡng bại câu thương cùng Tô Mộ, thì hắn có thể ngư ông đắc lợi.
“Lăng thiếu, đều bố trí thỏa đáng rồi!”
Một lát sau, một thuộc hạ mở miệng nói.
“Vậy giờ chúng ta ôm cây đợi thỏ đi!”
Lăng thiếu gật đầu.
Tất cả đều đã chuẩn bị xong, chờ vị lão tổ kia với Tô Mộ đến.
Đúng lúc này, âm thanh xào xạc vang lên trong rừng.
“Kẻ nào!”
Thuộc hạ của Lăng thiếu vội cất tiếng chất vấn.
Rất nhanh, một bóng người đi ra từ trong rừng.
Thoáng chốc, đám người Lăng thời nhíu mày.
Đây là một thiếu niên lưng đeo trường cung, cây cung kia vừa nhìn đã không phải là vật tầm thường!
“Là ngươi à?”
Lăng thiếu đánh giá người này một hồi, lộ ra vẻ suy tư.
Hắn nhận ra thiếu niên cõng cung này.
Hành vi lúc trước của Hiên Viên ở trong Ma Đô, bọn họ đều biết được từ những người sống lại Ma Đô.
Đối mặt với một kẻ địch mạnh như vậy, Lăng thiếu cũng không dám xem nhẹ.
Thuộc hạ của hắn nhìn chằm chằm Hiên Viên, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.
Ánh mắt Hiên Viên như đuốc, nhìn lướt qua Lăng thiếu và thuộc hạ của hắn.
Không nói nhiều lời, Hiên Viên cầm cung Quần Tinh lên.
Những người sống lại này chỉ có một từ trong mắt hắn.
Chết!
“Động thủ!”
Cảm nhận được địch ý của Hiên Viên, Lăng thiếu hạ lệnh trước.
Mấy thuộc hạ của hắn đồng loạt xông lên, phát động công kích về phía Hiên Viên.
Cung Quần tinh sừng sững bất động, một mũi tên bay về phía Lăng thiếu.
“Vút!”
Tiếng xé gió gào thét sắc lẹm.
Mũi tên này trong nháy mắt đã đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận