Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 159: Truy sát “Tô Mộ”. (2)

“Con mẹ nó, ta vừa mới đánh được ba mươi điểm máu của hắn, phòng ngự vật lý của tên này cũng cao như vậy sao?”
“Quá khó tin rồi, kỹ năng mạnh nhất của ta, chỉ có hơn năm mươi điểm sát thương.”
“Thanh máu của hắn khá nhiều, không phải nói pháp sư đều dễ đánh bại sao?”
Rất nhanh, có rất nhiều cung tiễn thủ công kích trúng mục tiêu, người nào cũng không khỏi gầm lên.
Tô Mộ này nào phải là pháp sư, đây rõ ràng là pháp gia!
Đặc biệt là tốc độ chạy trốn kia, một đám thích khách cũng tự thẹn không bằng.
“Đuổi theo, đừng để hắn chạy!”
Trên sân, một tiếng hô lớn vang lên.
Những người khác không hề nghĩ ngợi, đuổi theo “Tô Mộ”.
“Ha ha!”
Người phát ra tiếng hô này, không nhanh không chậm đuổi theo sau đám người, vẻ mặt tươi cười.
Người này chính là Hiên Viên.
Góc nhìn của phân thân cùng chung với bản thể.
Tô Mộ chú ý đến lượng máu của phân thân, khống chế phương hướng chạy trốn của hắn vừa hay là phương hướng của đội trưởng đội vệ binh kia.
Sở dĩ chạy đến đó, chính là để đánh một đòn trí mạng vào “Tô Mộ” kia ngay trước mặt đội trưởng đội vệ binh.
“Ta cũng chuẩn bị xong rồi!”
Cầm trường cung trong tay, Tô Mộ cài một mũi tên lên phía trên.
Đây chính là điểm khá phiền toái đối với cung tiễn thủ, chẳng những cần trang bị trường cung, còn phải đeo ống đựng tên.
Phần lớn các bước phía sau, Tô Mộ đã chuẩn bị ra tay xong.
Bây giờ kỹ năng cung tiễn thủ mà bản thân hắn nắm giữ đều là cấp S.
Chỉ cần hắn ra tay, phân thân nhất định sẽ bị giết chết trong nháy mắt!
“Tô Mộ này sao chỉ biết chạy trốn, không biết phản kích à?”
“Đổi lại là ngươi bị một trăm người đuổi theo, ngươi dám phản kích không?”
“Nói cũng đúng!”
Mắt thấy “Tô Mộ” đang liều mạng chạy trốn, tuy rằng mọi người đều thấy kỳ quái, nhưng cũng không hoài nghi.
Mặc dù sát thương của bọn họ với Tô Mộ cũng không tính là cao, nhưng một trăm người, mỗi người đánh một chút sát thương, vậy cũng không chịu nổi!
Đổi lại là họ, chạy trốn cũng là lựa chọn tốt nhất.
“Lượng máu của hắn còn lại không nhiều lắm!”
“Mau giết chết hắn, ai giết được, người đó sẽ có thể lấy phần thưởng!”
Trong quá trình chạy trốn này, “Tô Mộ” liên tục bị rất nhiều kỹ năng đánh trúng.
Một đám người mở cổ họng hô to, một đám thì mặt đỏ tía hồng, ai cũng muốn đoạt lấy một đòn cuối cùng này.
Đó là kỹ năng cấp A đấy nha!
Tuy nói những người này đều do Hứa Thế Kiệt bồi dưỡng, nhưng không ít người đều có tính toán riêng trong lòng.
“Sau khi tên kia cạn máu, đừng ai ra tay, để cho ta!”
Hứa Thế Kiệt cũng hô to lên, âm thanh vang dội, không thể nghi ngờ.
Mọi người cũng không phát hiện, phương hướng mà “Tô Mộ” chạy trốn, chính là hướng lúc trước bọn họ đến.
Và ở điểm cuối hướng này, có một đội vệ binh đang chờ đợi!
“Đội trưởng, chính là tên đó!”
Đội vệ binh kia rõ ràng cũng đang chú ý tới tình hình bên này.
Hơn một trăm người đuổi theo một người, lại còn vào ban đêm, có thể không kinh động đến người khác sao?
“Lui về phía sau, đừng để hắn chạy thoát!”
Đội trưởng đội vệ binh vội vàng hạ lệnh, không tiến lên công kích Tô Mộ, ngược lại phân phó thuộc hạ kéo vòng vây xung quanh.
Hắn biết Tô Mộ có kỹ năng dịch chuyển, nếu vòng vây quá chặt, rất có thể sẽ khiến tên này lại trốn thoát.
Nhưng không đợi thuộc hạ của hắn kịp hành động, một mũi tên bỗng xẹt qua bầu trời đêm.
“A a a!”
Tiếng mũi tên nhè nhẹ vụt, dưới màn đêm bao phủ, cũng không hề gây chú ý đến vậy.
Nhưng uy lực của mũi tên này lại vượt quá mức bình thường!
Ngay thời khắc mũi tên đánh trúng Tô Mộ, một chỉ số sát thương bốn chữ số lập tức xuất hiện.
Một giây sau, một chùm sáng trắng lóe lên ngay sau đó.
Một cảnh này làm cho tất cả mọi người ở đó đều ngơ ngác.
Đặc biệt là đội trưởng đội vệ binh kia, hắn mở to hai mắt, giống như không thể tin được Tô Mộ lại bị giải quyết như vậy.
“Thành công rồi!”
Trong đám đông người, có một người lộ biểu cảm cực kỳ bình tĩnh.
Hiên Viên nhìn lời nhắc nhở hoàn thành nhiệm vụ trên trước mặt, khóe miệng nở ra nụ cười nhàn nhạt.
Dưới tình huống mọi người trợn đều đang trợn mắt há hốc mồm, hắn đi về phía đội trưởng đội vệ binh.
“Tên này đã bị ta giết, phần thưởng có thể đưa cho ta không?”
Đội trưởng đội vệ binh vẫn còn hơi ngơ ngác, đã phản ứng lại rất nhanh, lấy ra một quyển sách kỹ năng.
“Ngươi đã thu được kỹ năng: Thị Huyết Cuồng Bạo!”
“Thị Huyết Cuồng Bạo (cấp A) sau khi sử dụng tiến vào trạng thái cuồng bạo, kéo dài 20 giây, công kích cận chiến cơ sở/ tầm xa tăng 50%, tốc độ công kích, tốc độ di chuyển tăng 30%, sát thương tăng 30%, cooldown 5 phút!”
“Kỹ năng này cũng ra gì đó nha!”
Sau khi nhìn thấy quyển sách kỹ năng này, hai mắt Tô Mộ sáng lên.
Kỹ năng này chắc chắn được coi là một kỹ năng cấp bậc đại chiêu.
Tuy nói sau khi mở ra, sát thương sẽ được tăng lên, nhưng sát thương đầu ra tăng lên cũng không phải chỉ có chút chút!
Điều duy nhất không hoàn mỹ chính là, kỹ năng này không gia tăng công kích ma pháp.
Nếu như pháp sư có kỹ năng bộc phát tương tự, như vậy sự gia tăng với mình có thể lớn hơn.
“Anh bạn, ngươi như vậy là không được rồi!”
Ngay khi Tô Mộ chuẩn bị học tập kỹ năng này, Hứa Thế Kiệt đi tới.
Hắn đã phản ứng từ lúc Hiên Viên ra tay giết “Tô Mộ”, biểu cảm trên mặt rất không vui.
Nghĩ tới cuốn sách kỹ năng cấp A được trao tay, niềm vui giết chết Tô Mộ cũng nhanh chóng bị đè xuống.
“Làm sao? Lúc trước không phải chúng ta đã nói rõ rồi sao, phần thưởng thuộc về ta sao?” Tô Mộ nhìn Hứa Thế Kiệt, cười khinh thường.
Sở dĩ hắn “hợp tác” với đám người này chẳng qua là muốn cho vở kịch này càng thêm chân thực một chút mà thôi.
“Ta chỉ nói, phần thưởng chính thuộc về ngươi, chứ không nói tất cả đều là của ngươi!” Giọng nói của Hứa Thế Kiệt mang theo ý lạnh: “Quyển sách kỹ năng trên tay ngươi, nhất định phải mang ra bán đấu giá, sau đó chia đồng vàng bán được, ngươi sáu, bọn ta bốn!”
Hắn gắt gao nhìn chằm chằm Tô Mộ, thái độ kiên quyết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận