Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 574: Thần thoại thượng cổ.

“Shin Ichiro các hạ, con rồng đó nhìn có vẻ không dễ chọc, chúng ta lại đang đi trên biển, không thích hợp để chiến đấu!”
Cấp dưới đứng bên cạnh thấy thế vội vàng khuyên nhủ.
Shin Ichiro đúng là một vị lãnh tụ có dã tâm, nhưng dã tâm cũng cần có thực lực để chống đỡ.
“Vất vả lắm mới gặp được một con rồng, chẳng lẽ cứ bỏ qua như vậy à?”
Đương nhiên Shin Ichiro cũng hiểu điều này, nhưng hắn lại cực kỳ không cam tâm.
Đó là một con rồng đó!
Lần sau ra biển chưa chắc đã có thể gặp được một lần nữa.
“Các hạ, hình như bên kia có một hòn đảo nhỏ!”
Trong lúc Shin Ichiro không biết làm thế nào thì một hòn đảo nhỏ xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
“Đúng rồi, nếu đã có đảo, vậy thì có phải chúng ta có thể đặt bẫy trên đảo, bắt lấy con rồng kia không?”
Một cấp dưới đột nhiên lên tiếng.
Thế giới hiện thực không giống với trò chơi.
Bọn họ hoàn toàn có thể lợi dụng tài nguyên trên đảo nhỏ.
Ví dụ như đào một cái hố to rồi thả một ít mồi vào bên trong gì đó.
“Đây là một ý tưởng không tồi!”
Shin Ichiro nghe vậy lập tức nở nụ cười.
Nếu thật sự có thể bắt lấy con rồng này làm sủng vật thì không thua gì lấy được bí bảo trên biển!
“Đúng rồi, nếu nơi này có một con rồng thì có phải di tích chúng ta muốn tìm cũng ở ngay trên hòn đảo nhỏ này không?”
Lại một người thắc mắc mở miệng hỏi.
Hắn vừa nói xong, mọi người lập tức nhìn nhau.
Nghe có vẻ rất hợp lý!
Nếu không thì phải giải thích thế nào về chuyện tại sao ngoài đảo lại xuất hiện một con rồng đây?
“Ngươi nói rất đúng, nơi có hung thú trấn thủ chắc chắn sẽ có kho tàng!”
“Tốt quá rồi, cuối cùng chúng ta cũng tìm thấy!”
Người trên thuyền không nhịn được hô to.
Bây giờ mới qua bao lâu?
Nghĩ tới bí bảo gần trong gang tấc, biểu cảm của mọi người đều trở nên hưng phấn.
“Ngu ngốc!”
Một tiếng mắng giận dữ đột nhiên vang lên.
Shin Ichiro nhìn mọi người đắc ý, biểu cảm trên mặt trở nên nghiêm túc.
“Thực lực của con BOSS đó chắc chắn không yếu, thậm chí có thể là BOSS tứ giai, bây giờ không phải là lúc chúng ta nên vui mừng!”
“Không thể tiếp tục tiến lên nữa, tất cả thuyền đổi hướng đi, chúng ta vòng sang bên khác tới đảo nhỏ!”
Giờ phút này, nhân vật oai phong một cõi của nước Hoa Anh đã thể hiện ra sự bình tĩnh của hắn.
“Dạ!”
Mọi người trên thuyền đồng thanh trả lời.
Bọn họ nhanh chóng trở nên bận rộn, thay đổi hướng tiến lên của thuyền.
Tránh khỏi con rồng kia, lên đảo từ hướng khác làm bọn họ tốn không ít thời gian.
Nhưng sau khi nhận định nơi này chính là nơi có di tích, chút thời gian này không là gì cả.
“Chờ ta lấy được bí bảo, thuần phục rồng, ta nhất định sẽ tìm tên Tô Mộ kia!”
Mấy con thuyền đánh cá nhanh chóng lướt trên mặt biển, trên mặt Shin Ichiro tràn ngập hùng tâm tráng chí!

Dãy núi Côn Luân.
Nơi này nằm ở phía Tây Hoa Đô.
Trong thần thoại thượng cổ, dãy núi Côn Luân tràn ngập những màu sắc thần bí.
Bây giờ, game sống lại trong thế giới hiện thực, ma vật ở đây càng không ít.
Một vài sinh vật đáng sợ chiếm cứ các nơi trên núi, từng người làm vua.
Nếu không phải nơi đây hoang tàn vắng vẻ thì chắc chắn sẽ gây ra sóng to gió lớn.
Bởi vì dáng vẻ của những con ma vật đó rất khó làm người không nghĩ linh tinh.
Đã từng có một quyển sách hiếm tên là Sơn Hải Chí, bên trong miêu tả các loại hung thú thượng cổ, giờ phút này có thể nhìn thấy một vài con trên núi Côn Luân.
“Vù! Vù!”
Gió lạnh hiu quanh, trên núi quanh năm có tuyết lớn.
Hai bóng người lẻ loi đang di chuyển trên nền tuyết trắng.
“Dãy Nũi Côn Luân, tổ địa Thần tộc, nơi này che giấu bí mật rất lớn!”
Hai người bước đi khập khiễng, thỉnh thoảng lại chú ý tiếng động xung quanh.
Đối với bọn họ thì nơi này tuyệt đối là một nơi nguy hiểm.
“Chịu pháp tắc của trò chơi quấy nhiễu, tác dụng của những thần vật đó cũng thay đổi, nếu có thể lấy được vài thứ thì thuộc tính của chúng ta sẽ được tăng lên về chất!”
“Đúng vậy, nếu có thể lấy được bàn đào trong truyền thuyết đó, có phải trực tiếp có được thần tính không?”
Hai người khó nhọc bước về phía trước, ánh mắt lại cực kỳ kiên định.
Trên đại địa Thần Châu này, bí mật bị vùi lấp thật sự quá nhiều.
So với người chơi thế giới hiện thực thì những người sống lại này có ưu thế hơn.
Đương nhiên, một số thứ bí ẩn cũng chỉ có một bộ phận người sống lại rất nhỏ mới biết được.
Những người này không giống với những người sống lại mượn sức người, thành lập thế lực như Nam Cung Nghĩa Văn.
Trong mắt bọn họ chỉ có mình mạnh mới là chân lý duy nhất.
Cho dù có được nhiều cấp dưới hơn nữa thì thế nào?
Khi đối mặt với kẻ địch mạnh mẽ thật sự, nhiều tiểu đệ đi nữa cũng chỉ là con kiến chạy ra chịu chết mà thôi.
Muốn đứng vững gót chân ở thế giới hiện thực này, thứ có thể ỷ lại thật sự chỉ có mình.
Chỉ có như thế mới có thể đứng vững trên vùng đất bất bại!
“Tất cả mọi người tìm kĩ vị trí của mình!”
Bên trong sân vận động Tổ Ong, Nam Cung Nghĩa Văn với lão đại của các thế lực đang chiêng trống rùm beng sắp xếp.
“Mỗi vị trí lối vào, phải sắp xếp ít nhất một trăm thích khách có thực lực mạnh mẽ!”
“Một khi nghe thấy có tiếng bước chân tới gần, trực tiếp dùng ra kỹ năng khống chế mạnh nhất của các ngươi!
Sắp đặt thích khách ở các lối vào xong, Nam Cung Nghĩa Văn còn chọn ra một đội trưởng trong mỗi đội thích khách.
“Chiến sĩ tiến hành trợ giúp bên sườn thích khách, nếu thích khách công kích thất bại, các ngươi phải đâm lên trước hết cho ta!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận