Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 669: Toàn quân bị diệt trong nháy mắt. (2)

Vừa tới đã cày mười tám “Đại quái” lão tổ người sống lại, “Phó bản” như vậy nói gì cũng phải cho một chút phần thưởng hậu hĩnh chứ!
Ngoại trừ huân chương của Thần, Tô Mộ còn có ý đồ với “Kho tàng” của gia tộc những người sống lại kia.
Đám người này động một chút là phái một vài lão tổ vượt giới, của cải có được e là không hề ít hơn vị Tiên Tổ Vương kia.
Đúng lúc bây giờ hắn có một cái kho tàng.
Thật thần kì!
“Có, trong kho tàng của tộc ta có rất nhiều đồ tốt, ta có thể dẫn ngươi đi.”
Mặc Quần vội vàng thuận theo tiếp lời này.
“Không chỉ là tộc ta, tộc bọn họ cũng có nội tình thâm hậu.”
“Nếu ngươi lấy được cả huân chương của Thần trong tay bọn họ, nhất định có thể gom góp được hoàn chỉnh đó.”
Thái độ của vị lão tổ này thể hiện giống như vừa rồi.
Lời của hắn, Tô Mộ tin đó.
Dù sao cũng là người sống lại giàu đến chảy mỡ.
Thu hồi trường kiếm, Tô Mộ xê chân đang dẫm ở trên người Mặc Quần ra.
“Đưa ta đi!”
Ngữ điệu trong giọng nói của Tô Mộ Mộ mang ý không cho phép cự tuyệt.
Mặc Quần kéo cơ thể bị thương nặng, cố hết sức bò dậy.
“Ta có thể tôn sùng ngươi thành thượng khách, vả lại còn đem tất cả bảo vật trong tộc đều đưa cho ngươi.”
“Ta cũng có thể dẫn ngươi đến vị trí tộc đàn của những tên kia.”
Nói đến đây, Mặc Quần cố nén đau đớn, trực tiếp quỳ ở trên mặt đất.
“Chỉ xin ngươi cho ta một con đường sống!”
Mạng sống thắng hơn xa tôn nghiêm.
Đối với mấy tên lão tổ không biết đã sống bao nhiêu năm tháng này, bọn họ càng sợ hãi tử vong hơn.
Khóe miệng Tô Mộ giương lên.
Loại cảm giác nắm sự sống chết của người khác trong tay này.
Thật sự là khiến cho người ta cảm thấy quá sung sướng mà!
Nhìn Mặc Quần nịnh hót lấy lòng, Tô Mộ cau mày suy tư.
Mặc dù đến bước đường này, mình vẫn không tin tưởng lời của người sống lại.
Hơn nữa giữ hắn lại bên mình cũng sẽ làm chậm trễ hiệu suất thăm dò vị diện này của mình.
Cũng không thể ôm hắn cùng bay mà?
“Gia tộc của ngươi ở phương hướng nào?” Tô Mộ mở miệng hỏi.
“Chính là ở phía bắc của núi.”
“Chỉ cần xuyên qua ngọn núi thì có thể nhìn thấy một cái hồ, gia tộc ta chính là ở trên hòn đảo giữa hồ.”
Mặc Quần trả lời liên thanh.
Tô Mộ nhìn chằm chằm vị lão tổ này, suy tư về mức độ đáng tin của lời nói này.
“Được rồi!”
Một lát sau, Tô Mộ cười.
“Ngươi tha cho ta rồi?” Đôi mắt Mặc Quần lập tức lóe lên tia sáng.
Tô Mộ không trả lời, sau lưng mở ra một đôi cánh hỏa diễm.
Bóng dáng trong không trung càng bay càng xa.
Trong lúc ánh lửa kia hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, lúc này Mặc Quần mới thở phào nhẹ nhõm một hơi dài.
Giữ được núi xanh không lo không có củi đốt, chỉ cần có thể sống thì cho dù có lột da mặt hắn xuống thì đã sao?
Đã từng nếm qua sự sỉ nhục mới có động lực báo thù!
“Sớm muộn gì có một ngày, ta sẽ khiến cho ngươi quỳ gối trước mặt ta.”
Âm thanh của hắn vô cùng u ám lạnh lùng, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía chân trời.
Nhưng vào lúc này, bầu trời xuất hiện một vầng hỏa diễm.
Ngọn lửa bành trướng với tốc độ nhanh, giống như mặt trời chói mắt.
“Này!”
Mặc Quần sững sờ một lát.
Thương tích mà hắn chịu đã cực kỳ nghiêm trọng, gần như đã là thế suy sức yếu.
“Ta xxx, ngươi xxx!”
Khi vầng mặt trời kia rơi xuống thì toàn bộ dãy núi đều chịu đòn công kích.
Ngọn lửa mạnh khủng khiếp thiêu đốt tất cả.
Các lão tổ thân phận cao quý kia hoàn toàn biến thành tro bụi.

Thế giới Thần Đồ.
Trong Vương Đô thành.
Trong một con hẻm vắng vẻ, hơn mười người đang tụ họp.
“Vị Tô Pháp Thần kia thật sự cuồng vọng, bọn là chỉ là muốn đàm phán hòa bình, hắn lại đề ra yêu cầu mang tính chất sỉ nhục vô cùng.”
“Các vị, tương lai thế giới này sẽ là của chúng ta.”
Phong thiếu quét mắt nhìn những người khác, giọng điệu thâm trầm.
“Kẻ thắng làm vua, thực lực của hắn bày ra đó, lão tổ không ra, chỉ dựa vào chúng ta lại có thể làm gì hắn chử?” Một người sống lại bất đắc dĩ nói.
“Hắn rất mạnh, nhưng vẫn còn chưa đến trình độ có thể trở thành kẻ địch với tất cà người sống lại!”
Lại một giọng nói vang lên, cực kỳ mạnh mẽ.
Thân hình của hắn cao lớn, chính là người đàn ông oai hùng mà trước kia tổ chức đối phó với Tô Mộ.
“Phong Ngôn, ngươi không cần thừa nước đục thả câu nữa, gọi chúng ta đến rốt cuộc là vì chuyện gì?”
Người đàn ông oai hùng nhìn chằm chằm Phong thiếu.
Những người khác cũng cùng nhìn sang.
“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì vị Tô Pháp Thần kia bây giờ e rằng đã chết rồi.”
Phong Ngôn mỉm cười lên tiếng.
“Ngươi chắc chắn chứ?”
“Tin tức này chính xác không?”
Rõ ràng những người khác có hơi giật mình, vội vàng hỏi tới.
Phong Ngôn gật đầu.
“Quá tốt rồi!”
“Là vị lão tổ nào ra tay giải quyết mối họa lớn này thế?”
“Nói như vậy thì sau này chúng ta không cần chịu sự chế ngự của người khác nữa rồi?”
Sắc mặt của mọi người mừng như điên.
Trong những ngày này, cuộc sống của bọn họ thật không dễ dàng.
Bởi vì sự tồn tại của Tô Mộ, lượng lớn người chơi phấn khởi phản kích, khiến cho bọn họ hao tổn không ít nhân lực.
“Ta mời các vị đến đây chính là muốn mời các ngươi theo ta cùng nhau tiếp quản Hoa Đô.”
Phong Ngôn nói ra mục đích của hắn.
Mặc Đắc có thành công hay không, phái người đến Hoa Đô thăm dò một chuyến là biết ngay.
Hoa Đô là trung tâm của cả đại lục châu Á mà!
Nếu có thể bước vào Hoa Đô, đợi khi ngày sống lại đến thì bọn họ nhất định có thể thu hoạch được lợi ích khổng lồ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận