Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 700: Dao thớt hay là thịt cá?

Mộ Dung Đức có chạy nhanh hơn nữa, cũng không nhanh hơn được tốc độ của Lôi Điện Kỳ Lân.
Rất nhanh, vị lão tổ Mộ Dung này cũng người chết đạo hạnh không còn.
“Không hổ là nhân vật cấp bậc lão tổ tông, còn có quà gặp mặt nữa!”
Không giống với mấy lão tổ bình thường, Tô Mộ lấy được một quyển sách kỹ năng từ trên xác của mỗi người.
Nhắc tới nguyên nhân sách kỹ năng này xuất hiện, suy đoán của mình là: trong sách kỹ năng này chứa “sức mạnh của Thần”, cho nên mới rớt ra lúc mấy lão tổ tông này chết.
Về phần những lão tổ khác sao lại không có?
Có lẽ là “sức mạnh của Thần” trên người bọn họ không đủ mạnh.
“Nếu bọn họ tiến vào thế giới hiện thực, chắc chắn cũng có thể rớt ra đồ tốt chứ?”
Nhìn thi thể của chín lão tổ còn lại kia, Tô Mộ thấy hơi đáng tiếc.
Đây nếu mà là thế giới hiện thực, đám người này ít nhất cũng sẽ rớt ra cho mình kỹ năng cấp Thần bình thường.
“Vừa nãy hai tên kia nói, Thần thật sự, sở hữu năng lực tạo ra pháp tắc, nếu nói như vậy, điểm kỹ năng vô hạn của ta có phải sẽ bản lĩnh của Chân Thần?”
“Còn có mấy kỹ năng liên quan tới Pháp Thần, thấy thế nào cũng có hơi liên quan!”
Chiến đấu kết thúc, Tô Mộ nhịn không được bắt đầu suy nghĩ.
Những lực pháp tắc kia, dựa trên khả năng cơ bản chúng có, quả thật mỗi một loại đều có chỗ đặc biệt riêng.
Chỉ là vấn đề này, bằng phỏng đoán thì không ra được đáp án, Tô Mộ cũng không phải là một người xoáy vào ngõ cụt.
“Mọi thứ vẫn phải đợi sau này toà tháp kia xuất hiện mới có thể biết được!”
“Ta hơi chờ mong thế giới bên trong toà tháp kia rốt cuộc như thế nào rồi.”
Gãi gãi ót, trong mắt Tô Mộ đầy tò mò.
Người vĩnh viễn đều là hướng tới điều chưa biết.
Thay vì biết được từ trong miệng người khác, ngược lại không bằng tự mình thăm dò.
Đây cũng là lí do lúc nãy mình không có nhân cơ hội truy hỏi Thượng Quan Thiên Bác và Mộ Dung Đức.
Lấy bản đồ ra, Tô Mộ xác định vị trí hiện tại của mình.
Nhìn vào khoảng cách, nơi đây cách lãnh địa Mộ Dung gia gần hơn một chút.
Xử lý xong mấy lão tổ kia, mình cũng không tính bỏ qua cho hậu bối của bọn họ.
Còn có thứ cất giấu của hai gia tộc này.
“Một nhà ba mảnh huân chương của Thần không quá đáng chứ?”
“Nếu tính như vậy, thì ta lại có sáu mảnh rồi!”
“Đợi sau khi tấn công Nam Cung gia tộc kia, ta có phải có thể gộp đủ mười mảnh huân chương không?”
Vừa đi nhanh tới Mộ Dung gia, Tô Mộ Vừa ao ước.
Nam Cung gia tộc lớn nhất đã có hành động, mình thì ngược lại không gấp.

Lãnh địa của Nam Cung gia tộc.
Ngồi tại nơi trung tâm của cả lãnh địa, lão tổ tông của Nam Cung gia đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đây là sự tồn tại còn mạnh hơn cả Thượng Quan Thiên Bác và Mộ Dung Đức.
Lúc này, tâm trạng của vị lão tổ tông này hơn bồn chồn.
“Là ta già rồi sao?”
Hắn mở mắt ra, trong giọng nói lộ ra sự tang thương vô tận.
Nguyên nhân tâm trạng bất an chỉ có một.
Cái người của thế giới hiện thực kia.
Đúng lúc này, tấm hoành phi sau lưng hắn bỗng ngã xuống đất.
“Rầm!” một tiếng, vô cùng trong trẻo.
Mặt của lão tổ tông Nam Cung gia nháy mắt biến sắc.
“Lão cửu thế mà chết rồi?”
“Nói như vậy, Thượng Quan gia cũng xảy ra chuyện rồi?”
Giọng nói lầm bầm nặng nề vang lên.
Vị lão tổ tông này ngồi không yên nữa.
Hắn đứng dậy, bước đi ra.
Cảnh tượng xung quanh cũng thay đổi theo.
Nơi đây là một ngọn núi cao vút.
Phóng tầm mắt đi, núi non trùng điệp, phong cảnh tươi đẹp.
Trong hơi thở tràn vào một luồng khí thơm mát.
Nam Cung gia chiếm cứ một châu, lại là khu vực trung tâm của cả vị diện, đó gọi là con cháu hưng thịnh.
Trong dãy núi lớn như vậy, khắp nơi đều là trụ sở của hậu bối Nam Cung gia.
“Tất cả nghe rõ đây, mang theo hết vật phẩm cần thiết, lập tức đi tới ngọn núi chính phía trước.”
Lão tổ Nam Cung đứng chắp tay, hô to lên.
Giọng nói như chuông lớn, vang vọng cả dãy núi.
“Xảy ra chuyện gì rồi sao? Vì sao lại triệu tập chúng ta đi tới ngọn núi chính?”
“Đúng vậy đấy, bình thường những hậu bối như chúng ta đây hoàn toàn không có tư cách đi tới ngọn núi chính đâu!”
“Các ngươi ai biết tình huống cụ thể không?”
Lão tổ lên tiếng, trên dưới Nam Cung gia nháy mắt lao nhao thảo luận.
“Nghe nói có một người của thế giới hiện thực bị kéo vào nơi đây, chắc không phải có liên quan với hắn chứ?”
Mấy hậu bối nòng cốt của gia tộc nói ra vài “tin tức nội bộ”.
“Người của thế giới hiện thực? Chỉ dựa vào hắn cũng xứng khiến Nam Cung gia chúng ta bày ra trận chiến lớn như vậy?”
“Nói tới cũng đúng, coi bộ là có nguyên nhân khác rồi.”
“Đừng nói, ngược lại ta thật sự muốn gặp thử người của thế giới hiện thực này.”
Nhưng thảo luận được mấy câu, tất cả mọi người đều xem “người của thế giới hiện thực” kia như chuyện cười.
Người giữ đao thớt trong tay, há lại để thịt cá vào trong mắt.
Kho tàng Mộ Dung gia.
Tô Mộ thô bạo đấm một cái, lập tức đánh nát cánh cửa lớn bằng đồng.
Vừa mới đi vào trong, ba mảnh huân chương của Thần đặt tại vị trí bắt mắt nhất, toả ra vầng sáng chói lọi.
Có ba mảnh huân chương của Thần ở đây, cho dù trong kho tàng không có đồ gì khác, vậy cũng đáng rồi!
“Không hổ là gia tộc lớn, đồ cất giữ thật đúng là phong phú!”
Đương nhiên, Mộ Dung gia là gia tộc đứng đầu ở vị diện này, tích luỹ của một tộc, hơn xa Phong tộc với Mặc tộc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận