Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 791: Thiên Cung?

Giọng nói cảnh cáo lại vang lên.
Từ thái độ của bọn họ, không khó để nhìn ra, nếu hắn không đi thì bọn họ sẽ khởi xướng công kích.
“Ta cứ không đi đấy, các ngươi có thể làm gì ta?”
Tô Mộ buông thõng hai tay, không hề có ý định muốn đi.
Bóng mờ không nói nhiều trực tiếp bắt đầu tấn công.
Tuy thân hình của bọn họ là hư ảo, nhưng công kích lại là thật.
Hai thanh giáo đâm về phía hắn nhanh như tia chớp.
Công kích thẳng vào vị trí quan trọng, không để lại lối thoát.
“Cút ngay!”
Nhưng công kích của bọn họ còn chưa rơi xuống thì một vòng tròn năng lượng đã xuất hiện trên người Tô Mộ.
Hai bóng mờ lập tức bị đẩy lùi ra ngoài.
Sự chênh lệch về thực lực cũng không làm bọn họ lùi bước, sau khi đứng lên, bóng mờ lại bắt đầu tấn công.
“Biến mất cho ta!”
Tô Mộ cũng không khách sáo, hắn búng tay.
Giây tiếp theo, bốn hố đen xuất hiện hút hai bóng mờ vào bên trong.
“Không phải người tộc ta, người mưu toan bước vào kho tàng.”
“Chết!”
Bị hố đen khống chế không thể cử động, một bóng mờ phát ra tiếng rít trầm thấp.
Nghe thấy vậy, đôi mắt Tô Mộ sáng ngời.
“Kho tàng?”
“Ngươi nói nơi này là kho tàng?”
Bóng mờ chưa kịp trả lời thì năng lượng hố đen đã bùng nổ.
Giây tiếp theo, hai bóng mờ cũng tan biến.
Khoé miệng Tô Mộ cong lên tạo thành một nụ cười, quyết đoán bước vào trong thiên môn.
Khi xuyên qua cánh cửa này, hắn cảm thấy giống như đi qua một cánh cánh cửa truyền tống vậy.
“Nơi này là!”
Một cung điện của thần tiên cũng rơi vào trong tầm mắt Tô Mộ.
Vàng son lộng lẫy, lan ca chạm khắc bằng ngọc.
Các loại kiến trúc đứng sừng sững trên mây mù, thật sự giống y như Thiên Cung trong truyền thuyết.
“Ta không tới Thiên Đình thật đấy chứ?”
Tô Mộ không khỏi nói thầm.
Dù thực lực hiện giờ của mình rất mạnh, nhưng nếu thật sự đánh với những thần tiên thượng cổ đó thì chưa biết là thắng hay thua.
“Hình như nơi này không có dấu hiệu sinh mệnh!”
Cũng may sau khi quan sát, Tô Mộ vẫn chưa phát hiện ra những”thần tiên” trong truyền thuyết.
“Trên những kiến trúc này có không ít đồ ẩn chứa năng lượng pháp tắc, đều là đồ tốt!”
“Để ở đây đúng là phí phạm của trời!”
Tô Mộ cười hì hì rồi vung tay lên.
Một con kỳ lân hiện lên lao về phía một cung điện.
“Ầm!”
Sau khi va chạm, cung điện đó ầm ầm sập xuống.
“Ra ngoài làm việc thôi!”
Năm tiểu đệ xương khô cùng xuất hiện bắt đầu tìm kiếm trong cung điện.
Không ít”tài liệu” có thể sử dụng đều nhanh chóng được chọn ra.
“Có ai không?”
“Nếu không có người, vậy ta phá huỷ tiếp nhé!”
Tô Mộ cực kỳ kiêu ngạo hô to một tiếng.
Hắn vừa nói xong, lại có thêm hai con kỳ lân xuất hiện lao về phía hai tòa gác mái.
“Ầm!”
Gác mái sập xuống, cũng không thấy sự tồn tại giống như bóng mòe ở ngoài Thiên Môn xuất hiện ngăn cản Tô Mộ.
“Vậy ra tiếp tục phá huỷ đây!”
Tô Mộ không khách sáo nữa.
Tuy nơi này không có gì để đánh, nhưng dỡ xuống tất cả kiến trúc ở đây, mình cũng có thể lấy được không ít”tài liệu”!
“Ầm!”
“Rầm!”
Trong tiên cảnh, các loại tiếng động ồn ào không ngừng vang lên.
Tô Mộ trực tiếp hoá thân thành một đại sư phá bỏ và di dời.
Từng kiến trúc tinh xảo và xinh đẹp sập xuống.
Những cung điện rộng lớn đầy khí thế cũng không còn tồn tại.
Nếu hai bóng mờ vừa rồi còn ở thì chỉ sợ đã mắng Tô Mộ từ đầu đến chân một lần rồi.
Một Thiên Cung xa hoa lộng lẫy lại bị phá huỷ như vậy ư?
Đương nhiên Tô Mộ sẽ không quan tâm tới những chi tiết này, hắn chỉ điên cuồng phá huỷ!
Tiểu đệ xương khô càng bận tối mày tối mặt.

“Càng đi sâu vào trong núi, ma vật gặp được sẽ càng mạnh, có vài ma vật căn bản không thể giết chết!”
“Nhìn dáng vẻ này thì sợ là nơi này có thứ khó lường đây!”
“Có cần liên thủ với những người khác không?’
Trong núi, các người chơi còn đang sầu lo vì ma vật chặn đường, không ngờ nơi bọn họ muốn đi đã trở thành phế tích.
“Thôi, rút đi, tin tức ở nơi này nháo đến ồn ào, hẳn là Tô Pháp Thần đã biết lâu rồi.”
“Nói cũng đúng, chúng ta không thể tranh với Tô Pháp Thần được.”
“Rút thôi rút thôi.”
Sau khi suy nghĩ, hầu hết người chơi đều lựa chọn rời khỏi núi.
Bọn họ chỉ định nhân cơ hội Tô Pháp Thần chưa đến uống một ngụm canh mà thôi.
Nhưng có những con ma vật đó ở đây, ngay cả cơ hội uống canh cũng không có.
Hơn nữa, nếu gặp phải Tô Pháp Thần thì thật sự cũng hơi xấu hổ.
Dù sao thì tất cả những thứ bây giờ bọn họ có được đều do Tô Mộ tặng.

Thành phố LZ.
Thiên Lâm đi tới một khu biệt thự ở ngoại ô.
Muốn nói độ thoải mái thì nơi này tuyệt đối là số một số hai.
Một lý do là biệt thự rộng rãi, một lý do khác là so với trong thành thì nơi này càng an toàn hơn.
“Một, hai, ba…” Thiên Lâm bắt đầu đếm từng căn biệt thự.
“Nơi này đều có người ở, dựa vào thực lực của ta, cho dù bọn họ cùng xông lên thì cũng không phải là đối thủ của ta.”
“Nhưng vì để ngừa chuyện ngoài ý muốn, tuyệt đối không được để một người sống chạy thoát!”
Đáy mắt hắn trào ra sát ý mãnh liệt.
Một lúc sau, hắn đi về phía một căn biệt thự trong số đó.
Bước chân không tiếng động, người trong biệt thự hoàn toàn không phát hiện ra.
Thiên Lâm nhanh chóng ra tay đánh ngất toàn bộ người trong biệt thự.
Vì cung cấp chất dinh dưỡng tươi sống nhất cho Thần Thụ, hắn không giết chết người.
Nhưng để đề phòng có người chơi chạy trốn, hắn trực tiếp bẻ gãy hai tay hai chân của người hôn mê.
“Rắc rắc!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận