Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 866: Hang ổ của”bọn chúng”

Hạm trưởng thấy thế, vẻ mặt trở nên cực kỳ nghiêm túc.
“Tốc độ suy giảm của trận pháp lại nhanh hơn, dựa vào phán đoán hiện giờ, chỉ cần một ngày nữa là chúng ta có thể đi tới chủ tinh!”
Sau khi mãi xác nhận tính chân thật của số liệu, nhân viên kích động hô to,
“Ngươi chắc chắn không?” Hạm trưởng nghe vậy không nhịn được xác nhận lại.
“Chắc chắn!” Người này gật đầu thật mạnh, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
“Mọi người chuẩn bị sẵn sàng, một ngày sau, chúng ta sẽ tiến vào chủ tinh!”
Hạm trưởng không chút do dự ra lệnh cho mọi người.
Không chỉ là phi thuyền chính này mà những người trên phi thuyền khác cũng bắt đầu bận rộn.

Trên mặt trăng.
Một nhóm người nhìn tinh cầu màu xanh lộng lẫy với vẻ kích động.
“Ngày này lại đến trước thời gian!”
“Đại tộc trưởng, có phải chúng ta nên chuẩn bị để quay về chủ tinh rồi không?”
Lực pháp tắc buông lỏng làm người của Thần tộc nhìn thấy hy vọng.
“Chờ một chút, nếu Thiên Bằng còn sống, chắc chắn hắn sẽ nghĩ cách tiếp dẫn chúng ta.”
Người được gọi là đại tộc trưởng chậm rãi mở miệng, nhìn có vẻ cũng không sốt ruột.
Hắn nhìn chằm chằm Lam Tinh bằng ánh mắt cực kỳ sâu xa.
“Trò chơi sống lại, phong vân tế hội, quần anh hội tụ.”
“Tiếp theo sẽ là một thế giới đầy chiến tranh!”

Tầng một Thần tháp.
Tô Mộ ẩn mình trong bóng tối vẫn đi theo người đó.
Sau khi giải trừ trạng thái ẩn nấp, tốc độ lên đường của người này cực kỳ nhanh.
Cũng may tốc độ của Tô Mộ cũng không chậm, cho dù không có đôi cánh hỏa diễm thì vẫn có thể theo sát phía sau.
“Hướng hắn chạy tới là thành Ngự Thiên, chẳng lẽ muốn đi tìm viện binh à?”
Sau khi đi theo một thời gian, Tô Mộ nhíu mày lại.
Trong tay có bản đồ, mình lại từng đi qua thành Ngự Thiên nên chắc chắn sẽ không phân biệt nhầm phương hướng.
Nhưng khi sắp tới gần thành Ngự Thiên, người này lại rẽ sang hướng khác.
Đó là một dãy núi cách thành Ngự Thiên khá xa.
Ngọn núi to lớn cao ngất trong mây, ngọn núi to như vậy đúng là một nơi ẩn thân rất tốt.
Tô Mộ đi theo người này vào trong núi, cùng lúc đó, hắn cũng mở Đôi Mắt Thần Thị ra.
“Vậy mà lại có nhiều người như vậy?”
Dưới Đôi Mắt Thần Thị, số người trong núi ít nhất cũng có hơn mười nghìn người.
Thực lực của những người này đều rất mạnh, có khoảng mấy trăm người đạt tới Thần giai.
Những người còn lại cũng chỉ cách Thần giai một bước.
Tô Mộ nhớ lại cảnh tượng mình từng chứng kiến trong thành Lăng Thiên.
Nếu nói về số lượng người thì chắc chắn người trong thành Lăng Thiên nhiều hơn, nhưng nói về năng lực chiến đấu thì những người này cộng với nhau, chắc chắn có thực lực tấn công thành Lăng Thiên.
“Đại nhân, ngươi đã về rồi? Mọi chuyện có thuận lợi không?”
Sau khi người này đi tới trung tâm dãy núi, một nhóm người tiến tới.
“Gọi tất cả trưởng lão tới đây cho ta!”
Vẻ mặt của người này không biết đang nghĩ gì, giọng nói càng trầm thấp.
Mọi người cũng không dám hỏi nhiều, bắt đầu làm theo mệnh lệnh.
Người này lại đi vào trong một cung điện ở nơi sâu trong dãy núi.
Tô Mộ không đi theo mà ẩn nấp trong núi, triển khai điều tra nơi này.
“Đúng là biết cách hưởng thụ!”
Rõ ràng là một ngọn núi hẻo lánh, nhưng nơi này lại xây dựng rất nhiều cung điện.
Nói về dáng vẻ và thành chủ xa hoa thì nơi này không thua gì hoàng cung.
“Những viên đá quý trên kiến trúc đều không phải vật phẩm bình thường đúng không?”
Thứ làm Tô Mộ để ý chính là những viên đá quý trang trí cung điện.
Người yếu nhất ở đây cũng là cấp 10 thập giai, đá quý có thể làm bọn họ coi trọng thì ít nhất phẩm chất cũng phải là thập giai.
Tuy đá quý thập giai không có ý nghĩa lớn với mình hiện giờ, nhưng thắng ở số lượng nhiều!
Nếu thật sự huỷ tất cả cung điện ở đây đi thì kho tàng của mình lại đầy rồi.
“Nghe xem bọn chúng muốn nói gì trước đã!”
Trong Đôi Mắt Thần Thị, sau khi rất nhiều người chạy tới cung điện của người này, Tô Mộ cũng chậm rãi tới gần.
Dưới kỹ năng ẩn nấp ngay cả cấp Thần Chủ cũng không thể phát hiện ra này, mình có thể tìm một vị trí nghe lén tuyệt vời.
“Ma hạch của con BOSS hệ phong đó tới tay rồi à?”
Trong cung điện, một người vội vàng mở miệng, cảm xúc trên mặt ngoài bức thiết thì còn có cả hưng phấn.
Tô Mộ đánh giá người này.
Trên người hắn phát ra hơi thở Chân Thần mạnh mẽ, dấu hiệu sinh mệnh cũng là người đứng thứ hai trong toàn bộ cung điện.
“Tới tay, nhưng lại bị mất rồi!” Người này trả lời với vẻ mặt rất khó chịu.
“Rốt cuộc là chuyện thế nào?”
“Đều là vì tên dũng sĩ đáng chết kia.”
Người này nghiến răng nghiến lợi nói.
“Dũng sĩ?”
“Là dũng sĩ trong truyền thuyết phải không?”
“Sao có thể? Dũng sĩ thật sự tồn tại ư?”
“Đại trưởng lão gặp phải hắn sao?”
Nghe thấy người này nói vậy, những người trong cung điện lập tức sôi nổi bàn luận.
Hiển nhiên bọn họ cũng biết thân phận dũng sĩ đại biểu cho điều gì.
“Thử đánh với hắn vài chiêu, miễn cưỡng chạy thoát.”
Người được gọi là đại trưởng lão không giấu giếm.
“Ngay cả đại trưởng lão cũng không phải là đối thủ của hắn ư?”
“Nói vậy thì chẳng phải chúng ta không còn cơ hội nào nữa sao?”
“Đáng chết, chúng ta đợi lâu như vậy, cố tình lúc này lại xuất hiện một tên dũng sĩ!”
Vẻ mặt của tất cả mọi người đều trầm xuống.
Hai chữ dũng sĩ không thể nghi ngờ là một ngọn núi lớn đè trên người bọn họ.
Trong cung điện rộng lớn, bầu không khí nhất thời trở nên nặng nề.
“Không phải chúng ta không còn cơ hội nào!”
Ngay khi trái tim mọi người đều chìm xuống đáy biển thì đại trưởng lão lại mở miệng.
“Nói vậy là ngươi đã có kế hoạch mới rồi phải không?” Chân Thần khác trong cung điện lập tức hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận