Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 510: Có ta ra tay, hắn nhất định phải chết!

‘Thiên Hỏa Thiêu Thành (cấp Thần): Mỗi khi tiêu hao một trăm ngàn lượng mana, có thể triệu hồi một ngọn Thiên Hỏa, mỗi ngọn Thiên Hỏa tạo thành sát thương bằng công kích ma pháp x3000 %, phạm vi công kích một ngàn mét, Thiên Hỏa sẽ duy trì một giờ, mỗi giây đều sẽ tạo thành sát thương bằng chỉ số trí lực x100% đối với kẻ địch ở trong phạm vi.’
“Lại là kỹ năng cấp Thần?”
Sau khi thấy cấp bậc của kỹ năng này, Tô Mộ hét lên một tiếng kinh hãi.
Bảo thạch Tro Tàn đúng là đa tặng cho hắn một bất ngờ không hề nhỏ!
Một kỹ năng hồi sinh độc quyền, còn thêm một kỹ năng AOE siêu cấp mà có thể gọi là vô cùng khủng khiếp.
“Với lượng mana hiện giờ của ta, đã có thể phát động Thiên Hỏa công kích trải dài trong phạm vi 17 cây số!”
Tô Mộ tính toán đôi chút.
Dựa trên diện tích này, trong chớp mắt hắn có thể hủy diệt cả một khu thương mại!
Không hổ danh là kỹ năng cấp Thần!
Băng Sương Thụ Giới so với Thiên Hỏa Thiêu Thành, không chỉ là chênh lệch một chút xíu.
“Đây vẫn chưa phải giới hạn của ta!”
“Một kỹ năng của tên kia trong hình chiếu, có thể hủy hoại cả một thành phố khổng lồ!”
Trong mắt Tô Mộ bừng một ngọn lửa nóng rực.
Tính toán dựa trên diện tích của Vương đô, một chiêu Thiên Hỏa Thiêu Thành của hắn, hoàn toàn có thể phá hủy một khu thương mại.
Muốn phá hủy toàn bộ Vương đô, nâng cao giới hạn của lượng mana lên một chút là có thể làm được.
Tất nhiên, cũng không phải là không thể làm được ngay bây giờ.
Chỉ cần tiêu hao hết lượng mana trong một lần, sử dụng Hồi Phục Cấp Tốc để khôi phục lượng mana lên đến tối đa, phá hủy nửa Vương đô cũng chẳng nói chơi.
“Nếu bây giờ ta đi tới tháp Sa Đọa để tiêu hao hết lượng mana, vậy thì liệu sẽ ra sao đây?”
Đột nhiên Tô Mộ nảy sinh ra một suy nghĩ.
Mười bảy ngọn Thiên Hỏa VS Chúa Tể Sa Đọa, rốt cuộc tên kia liệu có thể đỡ được hay không?
“Không nóng vội, đợi ta nâng cao giới hạn, tăng lượng mana lên ba triệu đã rồi tính sau.”
“Ta cũng không tin tên kia có thể đỡ được ba mươi ngọn Thiên Hỏa!”
Tô Mộ kềm chế suy nghĩ muốn ăn miếng trả miếng.
Việc cấp bách trước mắt chỉ có một.
Tìm được huân chương của Thần thứ năm!
. . .
Vương đô.
Trong một quán rượu.
Một người trẻ tuổi đang ngồi uống rượu, đứng phía sau hắn có bốn, năm người sống lại.
Khiến cho ai nhìn vào cũng biết địa vị của người trẻ tuổi này.
“Kẽo kẹt!”
Cửa quán rượu bị đẩy ra.
Lăng thiếu đi vào cùng với một đám người sống lại.
Sau khi người trẻ tuổi thấy Lăng thiếu, cũng không hề có ý muốn đứng dậy.
Thái độ của hắn cũng làm cho những người theo sau Lăng thiếu phải nhíu mày.
“Này ngươi, nhìn thấy Lăng thiếu nhà chúng ta mà không biết chào hỏi một tiếng à?” Một người không hề giữ phép lịch sự mà hô to.
Người trẻ tuổi tỏ ra khinh thường, vẫn tiếp tục uống rượu.
“Ngươi!”
Người nọ đang muốn nổi giận, lại bị Lăng thiếu ngăn cản.
Lăng thiếu cẩn thận quan sát người trẻ tuổi một lượt, nở một nụ cười tiến tới.
“Ta cho ngươi ngồi xuống rồi sao!”
Đúng lúc Lăng thiếu muốn ngồi xuống, giọng nói của người trẻ tuổi vang lên.
Sắc mặt của Lăng thiếu thay đổi ngay lập tức.
“Ngươi muốn xử lý tên Tô Mộ đó đúng không?” Người trẻ tuổi lại lên tiếng.
Nghe thấy câu này, Lăng thiếu cố kiềm chế cơn tức giận, cười nói: “Đúng thế, các hạ cũng muốn tham gia?”
Người trẻ tuổi đặt vò rượu trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn Lăng thiếu một cái.
Ánh mắt của hắn cực kỳ khinh bỉ: “Chỉ bằng vào các ngươi, cũng muốn xử lý tên kia sao?”
“Ngươi muốn gây hấn đấy à?”
“Huênh hoang cái gì chứ? Bọn ta không làm được, chẳng lẽ ngươi làm được chắc?”
Không chờ Lăng thiếu trả lời, những người khác đã la hét ầm ĩ.
Cũng chẳng quan tâm giọng của đám người này càng ồn ào hơn, người trẻ tuổi làm như không nghe thấy.
Hắn nở một nụ cười tự tin, nhìn chằm chằm vào Lăng thiếu: “Không cần phải tập hợp quá nhiều phế vật, muốn giải quyết tên kia, mình ta là đủ rồi!”
Lăng thiếu vốn định làm khó dễ, sau khi nghe hắn nói vậy, giọng điệu thay đổi: “Các hạ thật sự chắc chắn đến vậy sao?”
“Tất nhiên rồi!”
Người trẻ tuổi tỏ vẻ trong lòng đã có tính toán.
“Lão phu liều mình vượt giới mà tới, hiện thế bây giờ, có ai là đối thủ của ta?”
Mặc dù giọng nói của hắn là giọng của một người trẻ tuổi, nhưng vẻ mặt kia lại cho người ta cảm giác như là một lão quái vật.
Hai chữ “Lão phu” cũng đã đủ để khiến cho những người ở đây trợn tròn mắt.
Sẽ tự xưng là lão phu, chỉ có một loại người.
Đó là cấp bậc lão tổ!
“Thì ra là một vị lão tổ hạ giới!”
Lăng thiếu chắp tay hành lễ, đồng thời ra hiệu nhìn về phía thuộc hạ của hắn.
“Không biết lão tổ hạ giới, bọn ta thất lễ rồi!”
Mấy tên thuộc hạ vội vàng xin lỗi.
Người trẻ tuổi không có ý trách cứ nào, giọng nói lạnh như băng vang lên.
“Ta cho ngươi một ngày, dẫn dụ tên Tô Mộ đó tới thành phố NJ!”
“Có ta ra tay, hắn nhất định phải chết!”
“Thời gian một ngày à?”
Lăng thiếu chau mày.
Cho dù là bây giờ truyền tin tức ra thì thời gian một ngày cũng quá gấp gáp.
“Thời gian ngắn như vậy, ta lo lắng tên kia sẽ không mắc câu đâu!”
Lăng thiếu nói ra lo lắng của hắn.
Người thanh niên lạnh lùng cất giọng nói: “Đây là chuyện của ngươi!”
“Một ngày sau ta sẽ đến thành phố NJ. Đến lúc đó nếu như không nhìn thấy Tô Mộ, vậy giữ ngươi lại cũng chẳng có tác dụng gì!”
Trong âm thanh lạnh như băng ẩn chứa sát ý lạnh thấu xương.
Không chỉ là Lăng thiếu, vẻ mặt của tất cả người sống lại khác đều trầm xuống.
Bọn họ không hề nghi ngờ tính thật giả của câu nói này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận