Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 790: Di tích ở dãy núi Côn Luân. (2)

Ngoài thành có thể offline.
Nhưng nguy hiểm sau khi online phải đối mặt cũng rất lớn.
Hai người đó lại không tốn chút công sức đã giải quyết đám ma vật đó một cách nhẹ nhàng.
“Bên ta đã xử lý xong, bây giờ toàn bộ thành phố LZ đều lan truyền tin tức này.”
Một người lên tiếng, người này chính là Thiên Bằng.
“Người của thành phố LS cũng đều đã trở nên điên cuồng, ngươi nhìn kênh chat đi, ta tin rằng không bao lâu sau là tên Tô Mộ đó có thể nhận được tin tức.”
Thiên Lâm nhìn cuộc thảo luận xoay xung quanh di tích dãy núi Côn Luân trên kênh chat, trên mặt lộ ra nụ cười âm hiểm.
Kế hoạch này thật sự quá đơn giản!
Hơn nữa đây còn là một âm mưu lộ rõ ra ngoài.
Hắn không hề lo lắng Tô Mộ sẽ không cắn câu.
“Chúng ta chỉ cần mở tầng bên ngoài của kho tàng thôi, lỡ như tên Tô Mộ ấy thật sự tiến vào bên trong, vậy thì chúng ta…”
Thiên Bằng u sầu, giọng điệu thấp thỏm.
“Không phải huyết mạch của Thần tộc, cho dù tên Tô Mộ đó thật sự lên tới Thần giai, nếu hắn thật sự xông vào kho tàng thì cũng chỉ có con đường chết.”
Thiên Lâm cười khinh thường, giọng nói cực kỳ tự tin.
“Ngươi nhanh chóng chạy về thành phố LS, nhân cơ hội lực chú ý của những người đó đặt trên núi Côn Luân, chúng ta phải thu hoạch càng nhiều chất dinh dưỡng cho Thần Thụ hơn!”
Dãy núi Côn Luân.
Khí thế to lớn vờn quanh dãy núi cũng làm nơi đây từng có một cái tên khác.
Tổ tiên của vạn sơn!
Trong ấn tượng của phần lớn người, dãy núi này có liên quan mật thiết với không ít những câu chuyện thần thoại.
“Trong núi này có ma vật mạnh gì đó không?”
“Không chừng có thật đấy, mọi người cẩn thận chút!”
“Các ngươi nói xem, nơi này có phải là Nam Thiên Môn trong truyền thuyết không?”
Sau khi vào núi, rất nhiều người chơi đều không nhịn được bắt đầu thảo luận.
Con người luôn tràn ngập tò mò với sự thần bí chưa biết.
Nhưng trong ngọn núi nguyên thuỷ rộng lớn như vậy, hành động của bọn họ cũng không nhanh và tiện lắm.
“Cẩn thận vào, trong rừng cây có hung thú rất mạnh!”
“Ta nhìn thấy một con hổ khổng lồ dài hơn trăm mét! Quá khủng bố!”
“Đừng liều lĩnh, nơi này không đơn giản như trong tưởng tượng của chúng ta!”
Sau khi tiến lên một khoảng thời gian, các người chơi liên tục gặp ma vật mạnh.
Chiến đấu chạm vào là nổ ngay!

Thế giới hiện thực.
Trên độ cao mấy chục nghìn mét, một bóng dáng đang nhanh chóng bay đi.
“Tới rồi!”
Sau khi ngọn núi to lớn đó xuất hiện trong tầm mắt, bóng người đó cũng dừng lại.
“Nơi này đúng là nhộn nhịp!”
Thông qua Đôi Mắt Thần Thị, Tô Mộ nhìn thấy những người chơi đang chiến đấu với ma vật.
Di tích xuất hiện đúng là có thể làm người điên cuồng.
Nhưng mình sẽ không bị cản ở bên ngoài núi như những người chơi đó.
“Nơi này thật sự có di tích à?”
Sau khi quan sát toàn bộ ngọn núi, Tô Mộ lập tức phát hiện ra điểm khác thường.
Trên đỉnh núi tuyết bay tán loạn kia thình lình có một chiếc cầu thang nối lên trời!
“Đi xem!”
Tô Mộ vừa suy nghĩ, cả người trực tiếp đi tới đỉnh Côn Luân từ chiều cao hàng chục nghìn mét.
“Vù! Vù!”
Cuồng phong gào thét, tuyết bay đầy trời.
Sau khi Tô Mộ tới, nhiệt độ không khí rét lạnh xung quanh lập tức ấm lên mấy chục độ.
Ngay cả lớp tuyết đọng dày trên mặt đất cũng bắt đầu hoà tan.
Tô Mộ thu hồi đôi cánh hỏa diễm và nhìn về chiếc cầu thang kéo dài lên cao kia.
“Không phải thật sự đi thông tới không trung, trên thực tế là đi thông tới một vị diện khác đúng không nhỉ?”
“Đi lên đó xem!”
Sau khi đánh giá một lúc, Tô Mộ bước lên cầu thang như ngọc này.
Mỗi một bước đều như có tiếng Phạn âm vang lên bên tai.
Tô Mộ cũng không vội vàng, bước từng bước lên trên cao.
Không biết qua bao lâu, tiên âm vang vọng bên tai càng thêm rõ ràng.
Trên bậc thang càng ngày càng tràn ngập tiên khí.
“Cảm giác như mình sắp thành tiên vậy!”
Rơi vào trong hoàn cảnh này, Tô Mộ cũng không nhịn được lẩm bẩm.
Đúng lúc này, tiên âm đột nhiên thay đổi.
Một công kích vô hình nương theo một giọng nói bắt đầu tấn công Tô Mộ.
“Keng!”
Một đòn này đánh vào người Tô Mộ, phát ra tiếng vang như kim loại va chạm.
Tô Mộ bĩu môi.
Nơi này nhìn tiên phong đạo cốt, trên thực tế lại giấu giếm sát khí.
Đi đến đây, mỗi bước một bước, mình đều sẽ bị công kích.
“Tiếp tục chém đi!”
Tô Mộ kiêu ngạo hô to một tiếng rồi tiếp tục bước về phía trước.
Từng tiếng tiên âm không ngừng vang lên.
Tô Mộ như đang đi dạo trong sân vắng, tuỳ ý để những công kích đó đánh vào người.
Lại đi thêm một lúc, cuối cầu thang xuất hiện một cánh cửa.
“Phía sau này không phải là Thiên Đình thật chứ?”
Tô Mộ nhìn thiên môn khí thế bàng bạc, không tự chủ được nghĩ tới Thiên Đình trong truyền thuyết thần thoại.
“Đôi Mắt Thần Thị lại không nhìn thấu thế giới sau cánh cửa đó?”
Đặc biệt là sau khi Đôi Mắt Thần Thị bị cản lại cũng làm nơi này trở nên càng thêm thần bí.
“Ta muốn nhìn xem có phải đằng sau thật sự có Thần không!”
Do dự một lát, đôi mắt Tô Mộ sáng như đuốc nhanh chóng bước về phía thiên môn.
Lúc này, hai bên thiên môn đột nhiên xuất hiện hai bóng mờ.
Đó là hai người mặc áo giáp, trong tay cầm giáo.
Sau khi Tô Mộ tới gần, bọn họ bắt đầu đánh giá hắn từ trên xuống dưới.
“Ngươi không phải người của tộc ta, còn không rời khỏi đây nhanh!”
Chỉ trong chốc lát, một giọng nói cảnh cáo đã vang lên.
“Người của tộc ngươi?”
“Đó là ai?”
Tô Mộ sửng sốt lập tức hỏi ngược lại.
Hai bóng mờ hoàn toàn không có ý định trả lời, họ giơ giáo dài trong tay lên chĩa về phía Tô Mộ.
“Nhanh chóng rời khỏi đây!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận