Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 576: Ngươi đã làm gì?

Dưới sự chỉ huy của hắn, mọi người không ngừng bận rộn.
Sau thời gian ngắn, những người bắt cá cũng trở về đầy tay.
“Lát nữa nướng cả những con cá này lên, dùng mùi thơm hấp dẫn con Cự Long kia.”
“Chỉ cần nó bước vào cạm bẫy của chúng ta, mọi người tạo đầy sát thương từ vòng đầu tiên cho ta.”
Shin Ichiro chỉ huy đâu vào đấy.
Chẳng bao lâu, mùi thơm của cá nướng trôi nổi trên hòn đảo.
Mọi người trải những con cá nướng này ở phía trên hố sâu, đồng thời không ngừng quạt gió, làm hết khả năng để cho mùi hương khuếch tán.
Trong lòng mọi người vừa hưng phấn vừa lo lắng.
Họ sắp bắt được một con Cự Long!
“Đây là mùi vị gì vậy?”
Tô Mộ nằm trên võng vươn người một cái.
Giấc ngủ này, hắn ngủ rất ngon.
Dù sao với tình hình hiện tại, cho dù hắn nằm ở trong đại bản doanh của người sống lại, cũng không có ai có thể làm gì được hắn.
Một mùi cháy xém làm hắn thức giấc.
“Đó là? Khói à?”
Nhìn xung quanh, một làn khói trên hòn đảo thu hút sự chú ý của hắn.
“Đôi Mắt Chân Thật!”
Tô Mộ hướng về phương hướng đó mở kỹ năng góc nhìn ra, hắn nhíu mày.
“Là người sống lại à?”
“Đám người này muốn làm gì?”
Đám người kia tụ lại cùng một chỗ bận rộn không ngừng, thật sự làm cho mình có hơi không nghĩ ra.
Đây là đào hố cho mình sao?
“Là cạm bẫy?”
Lại quan sát một hồi, Tô Mộ hiểu được.
Đó là một cái bẫy trông rất thô sơ.
Ít nhất đối với mình, cái bẫy này có hơi “một lời khó nói hết”.
“Coi ta là kẻ ngốc sao?”
Nhất là nhìn thấy “mồi nhử” trên bẫy, Tô Mộ trợn mắt khinh bỉ.
Không khí tràn ngập mùi cháy xém, chó cũng không thèm ăn đấy?
“Không đúng, đám người này nhìn qua không giống người sống lại!”
Rất nhanh, Tô Mộ phát hiện có gì đó không đúng.
Nhìn kỹ lại thì thấy, những người này thật sự quá yếu.
Yếu đến mức mình thổi một hơi thôi cũng sợ khiến bọn họ bay màu rồi.
“Cái kia sao lại hơi quen mắt?”
Qua nhiều lần đánh giá những người này, Tô Mộ nhận ra Shin Ichiro dẫn đầu.
Trước kia mình từng thấy trên TV, cũng từng nghĩ tới hung hăng cho mấy cái bạt tai.
“Vị trí của vùng biển này, quả thật cách nước Anh Hoa khá gần!”
Nhìn bờ biển phía sau, bỗng Tô Mộ bừng tỉnh ngộ.
Thành phố HN xuất hiện Hải Thị Thận Lâu, xem ra cũng xuất hiện trên bờ biển nước Anh Hoa!
“Thật đúng là.”
Tô Mộ cười cười, nghĩ đến bốn chữ.
Oan gia ngõ hẹp!
“Nhìn từ độ sâu của cái hố này, quá thích hợp để chôn các ngươi rồi.”
Trò tiêu khiển đưa tới cửa, Tô Mộ cũng không khách khí với Shin Ichiro.
...
“Sao lại không có chút động tĩnh nào?”
Bên kia đảo, Shin Ichiro dần dần nôn nóng.
Cái bẫy này bố trí xong cả rồi, cá nướng lại “thơm” như vậy, tại sao con Cự Long kia không hề có động tĩnh gì cả?
“Có thể là Cự Long còn chưa đói?” Một cấp dưới mở miệng nói.
Shin Ichiro cau mày, nhìn chằm chằm vào vị trí cạm bẫy.
“Mọi người ăn cá nướng trước, để sau rồi nói.”
Con mồi không đến, hắn chỉ có thể tạm thời từ bỏ.
“Quá tốt rồi, ta đói bụng lâu lắm rồi!”
“Để lại cho ta mấy cái!”
“Các ngươi đừng cướp mà, đừng làm hỏng cạm bẫy làm!”
Những cấp dưới đói khát kia trực tiếp cướp đoạt.
Cá nướng “thơm ngào ngạt” đã sớm làm cho bọn họ thèm nhỏ rãi rồi.
Trong thời gian ngắn ngủi vài phút, những con cá này đã bị ăn sạch sẽ, không ít người còn chưa thỏa mãn liếm mút ngón tay.
“Rì rào rì rào!”
Đúng lúc này, trong rừng truyền đến tiếng động.
“Có biến!”
Shin Ichiro vội vàng ra hiệu mọi người.
Dưới sự hoảng loạn, những người này coi như phản ứng nhanh nhạy, bước nhanh về vị trí mai phục trước đó.
“Rì rào rì rào!”
Tiếng động càng lúc càng gần.
Cả đám người Shin Ichiro đều nín thở.
Trên cạm bẫy chỉ còn lại một ít xương cá, làm sao con mồi này có thể mắc câu đây?
Đang lúc bọn họ nghĩ như vậy, trong rừng xuất hiện một bóng người.
Đám người nhìn kỹ lại, tất cả đều trợn tròn mắt.
Thứ tới không phải là Cự Long kia, cũng không phải là động vật gì.
Xuất hiện trước mặt bọn họ lại là một người!
Một người đàn ông trẻ tuổi trông cao và gầy.
“Kamidala?”
Sắc mặt Shin Ichiro trầm xuống, mở miệng quát lên.
Chỗ này không phải game Thần Đồ, hắn nói tiếng nước Anh Hoa sẽ không được dịch tự động.
“Ngươi nói cái gì?”
Tô Mộ chưa từng học qua tiếng chim này, lông mày nhíu lại một chỗ.
“Người Hoa quốc?”
Nghe Tô Mộ nói, Shin Ichiro cũng phản ứng lại.
Hắn là người có thân phận như thế, đều có hiểu biết nhất định đối với ngôn ngữ của các quốc gia, cũng biết nói vài câu như vậy.
“Ngươi, tới nơi này làm chi?” Shin Ichiro cảnh giác chất vấn.
Trên hòn đảo cất giấu di tích này xuất hiện một người chơi Hoa quốc, thấy thế nào cũng không phải là chuyện tốt.
“Không thể thả tên nhóc này đi, nhất định phải giết chết hắn!”
Không đợi Tô Mộ trả lời, hắn ra lệnh cho cấp dưới xung quanh.
Bởi vì nói là tiếng Nước Anh Hoa, Shin Ichiro cũng không sợ Tô Mộ hiểu.
Cùng lúc đó, cấp dưới của hắn cũng di chuyển.
Tô Mộ nhìn những người đó vây quanh mình, nhún nhún vai.
Vốn mình muốn nói chuyện với Shin Ichiro, thôi thì tới một người giết người giết tâm.
Thế nhưng ngôn ngữ không thông!
“Há”
Thét một tiếng ha, Tô Mộ ngoắc ngoắc ngón tay về phía những người đó.
“Ba ka ya ro u!”
Thái độ khiêu khích của hắn khiến những người đó tức giận không thôi.
Nghề nghiệp cận chiến xông lên đồng loạt, cầm vũ khí khác nhau tấn công chỗ yếu hại của Tô Mộ.
Nghề nghiệp tầm xa thì tập trung tinh thần, phóng thích kỹ năng mạnh nhất của bọn chúng.
“Đừng!”
Tô Mộ thấy thế, vội vàng bật ra tiếng hô to.
Nhưng hiển nhiên hắn kêu có vẻ không kịp rồi.
Hơn nữa, những người ra tay cũng không nghe hiểu được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận