Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 831: Chân thật

“Tin này thật sự là quá tuyệt vời rồi!”
“Người sống lại chúng ta chắc chắn có thể quật khởi trở lại rồi!”
Một luồng sóng ngầm cũng bắt đầu khởi động.
Thành Lăng Thiên.
Trên quảng trường rộng lớn bày đầy những chiếc bàn.
Trong không khí tràn ngập mùi thơm của các loại thức ăn ngon hỗn hợp.
Rượu ngon được chứa trong thùng gỗ, sau khi rót ra tản ra ánh sáng trong suốt.
“Mọi người cùng nhau nâng ly, kính dũng sĩ của chúng ta một ly!”
Trên đài cao, Thiên Chi Long nâng ly rượu hoàng kim trong tay lên, phát ra một tiếng hô to.
“Dũng sĩ!”
“Dũng sĩ!”
Đám người trên quảng trường hô to theo, thanh thế rất lớn.
Tô Mộ đứng bên cạnh Thiên Chi Long cũng nâng ly rượu lên, biểu cảm trên gương mặt còn có chút không quá thích ứng.
“Bắt đầu đi!”
Sau một tiếng lệnh của bệ hạ, cuộc vui chơi này cũng mở màn rồi.
Tô Mộ ăn một ngụm thịt lớn, uống một ngụm rượu lớn, thật vui sướng.
Thỉnh thoảng có một số người đi lên đài cao, liên tiếp mời rượu.
“Dũng sĩ đại nhân, chúng ta kính ngươi một ly!”
Vẻ mặt thành khẩn kia quả thật khiến cho Tô Mộ không thể chối từ.
Sau khi ứng phó với từng người, Tô Mộ đã cảm thấy ngà ngà say mấy phần.
“Yên tâm uống đi, ta sẽ cho người chuẩn bị chỗ ở tốt cho ngươi!”
Gương mặt Thiên Chi Long tràn ngập nụ cười, nâng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.
“Không cần, lát nữa ta sẽ chuẩn bị lên đường!”
Tô Mộ để chén rượu xuống, khoát tay từ chối.
“Gấp như vậy sao?” Rõ ràng Thiên Chi Long vô cùng bất ngờ, vội vàng lên tiếng nói:”Ta đã sắp xếp một đội nhân mã, bọn họ sẽ trợ giúp ngươi cùng chiến đấu, có phải là cũng để cho bọn họ chuẩn bị trước một chút không?”
“Không cần, con người của ta thích đơn đả độc đấu!” Tô Mộ khẽ mỉm cười, lên tiếng từ chối.
Trong thành này ngoại trừ vị thành chủ đại nhân này đích thân ra trận, những người khác đều sẽ chỉ trở thành gánh nặng cho mình.
“Bọn họ đều là được lựa chọn ra từ hàng nghìn hàng vạn người, đối với giới lâm cũng có đầy đủ hiểu biết, dẫn theo bọn họ sẽ giúp ích được cho ngươi!” Thiên Chi Long tiếp tục khuyên.
Vẻ mặt của hắn vô cùng khẩn trương, rõ ràng lo lắng Tô Mộ thật sự đi một mình sẽ mạo hiểm.
Tô Mộ không trả lời, trực tiếp đứng bật dậy.
“Xoạt!”
Một đôi cánh hỏa diễm xuất hiện ở sau lưng của hắn, đặc biệt chói mắt trong màn đêm.
“Đôi cánh tuyệt thật đấy!”
“Ta có thể cảm nhận được một luồng năng lượng hỏa diễm mạnh mẽ, đây chính là thực lực của dũng sĩ đại nhân sao?”
“Đẹp trai quá đi!”
Vô số tiếng hét chói tai vang lên.
“Thành chủ đại nhân, vậy ta đi trước một bước đây!”
Tô Mộ để lại một câu, quả nhiên bay về phía không trung.
Ngọn lửa để lại một vệt sáng chói lóa trên bầu trời đêm, mọi người của thành Lăng Thiên đều nhìn đến ngơ ngẩn.
Đặc biệt là Thiên Chi Long.
Hắn còn chưa kịp phản ứng lại, bóng dáng của Tô Mộ đã không còn nhìn thấy nữa.
“Này!”
Vị thành chủ này bất đắc dĩ cười khổ một tiếng.
“Mọi người tiếp tục đi, xin hãy tin dũng sĩ đại nhân nhất định sẽ mang đến tin tốt lành về cho chúng ta!”

Thế giới vị diện.
Ở trong thế giới có nhiều lão tổ này, không ít nơi đều đã bị liệt vào khu vực cấm.
Giống như khoảng biển Tử Vong mà trước kia Tô Mộ đã đi qua, khu vực cấm chính là nơi Thần sinh sống.
Bọn họ là cấp Thần thật sự, thậm chí còn có tồn tại càng kinh khủng hơn.
“Lực pháp tắc lại buông lỏng lần nữa, đây rốt cuộc là chuyện gì?”
“Chẳng lẽ là trong thế giới hiện thực có người mở ra lối đi thông đến tòa tháp đó?”
Những người này có thực lực hùng mạnh, cực kỳ nhạy cảm đối với biến hóa của pháp tắc.
Tô Mộ không hề biết kể từ khi hắn kích hoạt cánh cửa truyền tống của phòng tuyến số 1.
Vòng pháp tắc bị giam cầm kia đã nới lỏng rồi!
“Nếu như thật sự là như thế, vậy chúng ta cần phải nắm bắt thời gian!”
“Truyền ý chỉ của Thần cho những gia tộc kia, nói với bọn họ không tiếc bất kỳ giá nào cũng phải cho người đến thế giới hiện thực!”
Thần trong khu vực cấm rơi vào trong điên cuồng.
Bọn họ đã không biết ẩn núp trong vị diện này, thoi thóp ngắc ngoải bao nhiêu năm tháng rồi.
Chỉ có đi lên Thần tháp kia bọn họ mới có thể được trùng sinh!

“Ô!”
Dưới bóng đêm sáng tỏ, một tiếng sói tru vang lên lanh lảnh.
Một giây sau, một con cự lang thân người ước chừng hơn một nghìn mét nhảy lên.
Trên bốn cái chân của nó có quấn một luồng gió lốc, cứ thế giẫm lên trên hư không.
“Gừ!”
Lại là một tiếng gần xông phá tầng mây.
“Vù vù!”
Một trận cuồng phong dữ dội thổi quét qua, vô số cây đại thụ chọc trời không tự chủ được đong đưa.
“Đến hay lắm!”
Giọng nói thoáng hiện chút nghiền ngẫm và hưng phấn vang lên.
Tô Mộ nhìn cự lang cản đường trước mắt, khóe miệng hơi nhếch lên.
Dãy rừng rậm vô tận này quả thật bất thường, lúc này mình mới bay chưa được bao lâu liền gặp phải một con boss cấp Thần.
“Tên nhân loại kia, đây là địa bàn của ta, ngươi không nên đến nơi này!”
Một cảnh tượng càng khiến Tô Mộ kinh ngạc xuất hiện.
Cự lang vậy mà lại phun ra tiếng người!
“Cũng phải, nói thế nào cũng là boss cấp Thần.”
Nhưng nghĩ lại, Tô Mộ thu hồi vẻ mặt kinh ngạc.
“Ta chỉ là đi ngang qua!”
Hắn cất giọng nói với cự lang.
“Nếu như đi ngang qua, vậy thì để lại chút gì đi!” Trong đôi mắt khổng lồ lộ ra tia hung hãn.
“Để lại một cánh tay của ngươi!”
Tô Mộ nghe xong bĩu môi.
Con boss cấp Thần này rõ ràng còn chưa hiểu rõ tình hình!
Cũng phải, suy cho cùng mình không tỏa ra uy thế của Chân Thần, đối phương chắc chắn cho rằng mình chỉ là một cấp Thần bình thường.
Cùng cấp bậc, hiển nhiên những ma vật này có lòng tin mạnh mẽ hơn.
“Vận khí của ngươi hơi kém rồi!” Tô Mộ cười cười.
“Nhiều lời vô ích, chắc hẳn ngươi hiểu rõ quy cũ của giới lâm.”
Trong âm thanh của cự lang tràn đầy sát ý.
Nó mở miệng to như chậu máu, một luồng sức mạnh hùng mạnh hiện lên theo.
Một giây sau, một vòng vòi rồng lao thẳng về phía Tô Mộ.
“Còn là một hệ ma pháp?”
Tô Mộ hoàn toàn không có ý né tránh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận