Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 462: Một cước Cự Đại Hóa.

Giải quyết mấy người này không có độ khó gì, nhưng muốn để bọn họ nói ra bí mật về huân chương của Thần với mình, thì có thể khá phiền toái.
“Đồ vật các ngươi nói, chỗ ta còn có đây này!”
Mỉm cười, Tô Mộ lấy ra viên tinh thể mình lấy được từ trong kho tàng ra khỏi ô túi đồ.
“Đây là?”
“Ngươi lấy thứ này từ đâu?”
Sau khi thấy một viên tinh thể khác trong tay Tô Mộ, Lâm Viêm không nhịn được hỏi thăm.
Tô Mộ không trả lời, cầm hai viên tinh thể này so sánh.
“Là cùng một loại đồ vật, viên trong kho tàng càng lớn hơn, nhưng không có ánh sáng!”
So sánh một phen, Tô Mộ phát hiện ra điều dị thường.
Viên tinh thể trong kho tàng Vương đô kia không có ánh sáng, năng lượng ẩn chứa trong đó còn lâu mới mạnh bằng mảnh huân chương của Thần mình có được trong tay.
So sánh trực quan nhất chính là biểu hiện của hai thứ đồ này.
Một thứ biểu hiện ra đặc thù của tinh thể, một thứ khác biểu hiện ra là huân chương của Thần.
Muốn nói hai thứ đồ này có điểm chung gì, đơn giản chính là bọn chúng đều không được đánh dấu tác dụng cụ thể.
“Một mảnh huân chương trong tay ngươi đã mất đi ánh sáng rồi, ta có cách khôi phục giúp ngươi, để trao đổi, một viên khác trong tay ngươi nhất định phải nhường cho ta!”
Giọng nói của Lâm Viêm vang lên.
“Có biện pháp khôi phục giúp ta à?”
Tô Mộ nghe vậy, híp mắt lại.
Có thể hiệu lệnh đông đảo người sống lại, lại độc bá một phương tại loại cố đô như thành phố XH này, thân phận Lâm Viêm xem ra không hề đơn giản.
Vị Thiếu chủ Lâm gia này, có lẽ thật sự biết chút ít gì đó.
“Chỉ cần ngươi nói cho ta phương pháp khôi phục, ta có thể tặng mảnh huân chương của Thần này cho ngươi!”
Tô Mộ thuận lời này nói ra.
“Hắn đang gạt ngươi, huân chương của Thần mất đi hoa văn, cho dù có thể chữa trị, cũng cần trả giá rất lớn, vụ giao dịch này không có lời!”
Lại là một giọng nói vang lên.
Phùng Phiêu Phiêu bị đánh bay cố nén đau đớn đứng lên.
“Ngươi cũng biết phương pháp à?” Tô Mộ nhìn về phía Phùng Phiêu Phiêu .
“Biết!”
Phùng Phiêu Phiêu trả lời rất khẳng định.
“Ngươi muốn gì?” Tô Mộ lên tiếng lần nữa.
“Này, ngươi coi chúng ta không tồn tại sao?”
Không đợi Phùng Phiêu Phiêu nói chuyện, giọng người đàn ông cao lớn thô kệch vang lên.
Bọn họ vốn cho rằng hai người là cùng một bọn, nhưng sau khi Tô Mộ ra tay với Phùng Phiêu Phiêu, bọn họ đều phản ứng lại.
Quan hệ của hai người e rằng chỉ là kết minh thôi.
Lâm Viêm nháy mắt với một người bên cạnh, người sau lập tức vọt tới phía Phùng Phiêu Phiêu.
“Ta có thể không cần gì cả, ta chỉ cần mạng sống!”
Mình bị trọng thương, Phùng Phiêu Phiêu đã không còn sức lực né tránh, nàng gần như kêu lên.
“Đi chết đi!”
Người Lâm gia kia lộ ra ánh mắt tàn nhẫn, chỉ thẳng mi tâm Phùng Phiêu Phiêu, muốn giết nàng bằng một đòn.
“Lốp bốp!”
Đột nhiên, một tia sét giáng xuống từ trên trời.
Trên Thiên cung này, tiếng sấm dường như chói tai khác thường.
Người vọt tới trước người Phùng Phiêu Phiêu kia, trực tiếp ngã xuống.
“Ngươi lại dám giết người của Lâm gia ta!”
Người đàn ông cao lớn nhìn đồng bạn chết thảm, giận tím mặt.
Không để ý tới cánh tay bị thương, hắn phóng tới Tô Mộ lần nữa.
“Ta liều mạng với ngươi!”
Theo tiếng gầm giận dữ, thân hình người đàn ông cao lớn cũng phát sinh thay đổi.
Thân hình vốn đã cao lớn của hắn, lại tăng trưởng gấp đôi trong nháy mắt!
Dưới trạng thái này, nắm đấm của hắn đạt tới kích thước to bằng chậu rửa mặt.
“Thú vị!”
Nhìn người đàn ông cao lớn, Tô Mộ nổi lên ý chơi đùa.
Muốn nói về kỹ năng gia tăng hình thể, trước đây không lâu mình vừa hay thu hoạch được một kỹ năng!
“Chơi với ngươi chút vậy!”
“Cự Đại Hóa!”
Tô Mộ nhếch miệng lên, thân hình phát sinh biến hóa trong chớp mắt.
Một “Cự nhân” xuất hiện ở đây!
Chiều cao gần bốn mét của người đàn ông cao lớn, đã không đáng giá nhắc tới trước mặt Tô Mộ Cự Đại Hóa.
“Cái gì vậy?”
Gương mặt người đàn ông cao lớn chỉ còn lại vẻ không biết làm sao.
Nắm đấm của hắn cũng hạ không xuống nổi.
Tô Mộ không chút khách khí, trực tiếp đá hắn như một trái bóng da.
“CMN ngươi!”
Cự Đại Hóa không chỉ tăng lớn hình thể của Tô Mộ, càng tăng cường sức mạnh của hắn.
Một cước hết sức, người đàn ông cao lớn trực tiếp bị đá bay ra ngoài.
“Lâm Văn!”
Lâm Viêm la lên với người đàn ông cao lớn chưa biết sống hay chết.
Người sau không có chút phản ứng nào.
Bị một cước này đá trúng, hắn đã mất đi tất cả sức sống.
Trên sân, người khổng lồ kia phát ra tiếng kêu lớn:
“Nói phương pháp khôi phục cho ta.”
“Hoặc chết!”
Âm thanh cao vút chọc tan bầu trời.
Khí thế mạnh mẽ làm bọn người Lâm Viêm run sợ trong lòng.
Đối với bọn họ, “Người khổng lồ” trước mắt chính là một tồn tại không cách nào chống lại được.
“Thiếu chủ!”
Đúng lúc này, một đám người chạy tới.
Ngoài mấy người Lâm Viêm, tất cả người Lâm gia khác trong di tích đều chạy tới.
Cách thời gian nơi này hoàn toàn đổ sụp, chỉ còn lại có mấy phút.
“Đây là?”
“Tình huống thế nào rồi?”
“Đây là BOSS di tích sao?”
Nhìn người khổng lồ canh giữ ở chỗ cột sáng kia, đám người Lâm gia đưa mắt nhìn nhau, liên thanh hỏi thăm.
“Không phải!”
Lâm Viêm lắc đầu.
Sắc mặt của hắn cực kỳ khó coi.
Cho dù nhiều thuộc hạ đến như vậy, hắn cũng không chắc chắn đối phó được Tô Mộ.
“Ngươi thật sự muốn trở mặt cùng Lâm gia ta sao?”
Lâm Viêm thốt ra một câu chất vấn.
Nhưng tiếng nói của hắn vừa dứt, Tô Mộ không chút khách khí đá một cước, trực tiếp quét ngang đám người Lâm gia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận