Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 729: Ánh Sáng Thần Diệu. (2)

So với năm trăm triệu lượng máu kia, hơn sáu trăm vạn lượng mana quả thật không dám nhìn.
“Mấy kỹ năng này không thể thử một phát?”
“Tốt nhất là có thể làm ra một động cơ vĩnh cửu?”
Tô Mộ nhìn kỹ năng hồi mana với tăng lượng mana của mình.
Thân thể của Pháp Thần với vũ khí kia, không phải vừa vặn là lựa chọn thích hợp nhất sao?

Vương Đô, nơi đội viên đội Long Phi tập hợp.
“Long đội trưởng, đã liên lạc với Hiên Viên rồi sao? Sao nhìn trông vui vẻ như vậy?”
Văn Diệu nhìn chân mày dãn ra cùng với ý cười không đè xuống được trên miệng kia của Long Phi, liền lên tiếng hỏi.
“Tô Pháp Thần trở về rồi!”
Long Phi giảm âm lượng xuống, giọng điệu cực kỳ phấn khởi.
“Chuyện gì cơ!”
“Tô Pháp Thần trở về rồi?”
Mọi người nghe được, không nhịn được kinh ngạc la lên.
“Suỵt!”
Văn Diệu nhanh chóng dùng tay ra hiệu.
Chuyện này vô cùng trọng đại, không thể truyền ra ngoài!
“Mọi người đừng quá phấn khích, phải làm như không có chuyện gì xảy ra, lát nữa các ngươi theo Văn Diệu tới trụ sở của Tô Pháp Thần, lấy một số thứ.”
“Trên đường nhất định không được để cho người khác thấy.”
Long Phi cười hì hì, giao việc cho.
Nếu nói người hắn tin tưởng nhất là ai, thì đương nhiên là những đồng đội luôn cùng hắn vào sinh ra tử này.
Hơn nữa có Văn Diệu dẫn đầu, hắn cũng có thể yên tâm đi liên lạc với những người sống lại kia.
“Tô Pháp Thần sẽ ra tay đối phó thủ lĩnh của đám người sống lại đó.”
“Về phần mấy tên lâu la kia?”
Nói đến đây, ánh mắt của Long Phi tối lại.
“Thì giao cho chúng ta rồi!”
“Ta cứ cảm thấy không ổn thoả lắm!”
Trong kho tàng hoàng kim, Tô Mộ nhìn mấy kỹ năng kia, lần đầu tiên sinh ra ý nghĩ sẽ thất bại.
Loại cảm giác này đến rất kỳ lạ, nói không rõ, giảng không thông.
“Không nên vậy chứ, kỹ năng trước mặt đều thành công rồi, không có lí do gì kỹ năng này sẽ thất bại.”
“Hay là nói, nguyên liệu ta dùng không đủ lắm?”
Tô Mộ nhìn nguyên liệu chất đống khắp nơi bên trong kho tàng.
Dù cho làm lại thêm mấy lần, những thứ này cũng hoàn toàn đủ dùng.
“Nói như vậy, là sức mạnh của Thần không đủ?”
Chân mày nhíu chặt, Tô Mộ nhìn thân thể của Pháp Thần kia.
Tên này chắc chắn không yếu hơn Hải Vương, sức mạnh của Thần ẩn chứa trong đó cũng sẽ không thấp.
Hết thảy nhìn qua dường như đều không có vấn đề.
“Nói như vậy, huân chương của Thần dùng thiếu rồi?”
Tô Mộ lấy sáu mảnh huân chương của Thần còn lại ra.
Dựa theo phương pháp lúc trước, mình chỉ cần sử dụng một mảnh vỡ huân chương.
Bình thường là đủ rồi, nhưng cảm thấy lại không đủ.
“Chẳng lẽ là phải dùng một huân chương hoàn chỉnh? Hay là dùng hết toàn bộ mảnh vỡ?”
Ý nghĩ này vừa hiện ra, loại cảm giác bất an kia lập tức biến mất.
“Ặc!”
Tô Mộ lần này cũng nhận ra rồi.
Là một đại sư “toàn nghề nghiệp”, cảm giác của mình gần như không thể xuất hiện sai lầm.
“Trả giá hơi lớn đó!”
Hắn vốn nóng lòng muốn thử, giờ chìm vào trong do dự.
“Tô Pháp Thần, Văn Diệu đã dẫn người đến cho ngươi rồi, bây giờ ta liên lạc với đám người sống lại kia!”
Ngay lúc này, tin nhắn của Long Phi hiện ra.
“Vậy thì đợi lát nữa nói sau!”
Tô Mộ cũng không gấp gáp chuyện này nữa.
“Các ngươi chuyển hết mấy đồng vàng kia ra.”
Ra hiệu tiểu đệ Xương Khô tiếp tục chuyển đồng vàng, Tô Mộ sắp xếp lại trang bị trong kho tàng.
Để cho đám người Văn Diệu thuận tiện vận chuyển, hắn bỏ toàn bộ trang bị vào trong thắt lưng trữ đồ.
Trong đó còn có một cái thắt lưng, chuyên dùng để bỏ những đồ tốt cấp lão tổ.
Những thứ này lấy ra trong thế giới hiện thực, đủ để cho bất cứ người chơi nào có được thực lực quét sạch đám người sống lại kia.
“Cốc! Cốc! Cốc!”
Qua một lúc, tiếng gõ cửa vang lên.
Văn Diệu vô cùng cẩn thận, không gọi tên Tô Mộ.
Mở cửa ra, mấy gương mặt quen thuộc xuất hiện trước mắt.
“Tô Pháp Thần, ngươi còn nhớ ta không?” Văn Diệu khó nén được vẻ kích động, giống như một fan nam gặp được thần tượng.
“Nhớ!” Tô Mộ cười trả lời lại.
Nụ cười của Văn Diệu phải gọi là rạng rỡ.
“Những đồng vàng này đều thuộc về các ngươi, còn có trang bị ở bên trong này, các ngươi cũng cầm về đi!”
Hàn huyên mấy câu, Tô Mộ vào thẳng vấn đề.
“Nhiều như vậy?”
“Ôi trời ơi, đây cũng quá nhiều rồi đó?”
“Nhưng những đồng vàng này, chúng ta hoàn toàn không chứa hết!”
Một đám đội viên nhìn ánh sáng vàng chói mắt trong đại sảnh, chấn động không thôi.
Bọn họ rất khó tưởng tượng, đây thật sự là tài sản mà một người có thể có được sao?
“Đừng ngây ra đó nữa, nhanh chân lên, một chuyến chuyển không hết, vậy thì hai chuyến.”
“Đúng rồi, các ngươi có thể tới nơi giao dịch nhà ở, mua mấy trụ sở cạnh chỗ của ta, sau đó từ từ chuyển vào.”
Tô Mộ nhìn vẻ mặt kinh ngạc của mọi người, đưa ra cho bọn họ một biện pháp.
“Thật sự có thể sao?”
Mọi người không nhịn được hô lên.
Trụ sở ở Vương Đô này không rẻ đâu!
Nếu thật sự có thể mua được, bọn họ có cứ điểm rồi.
Càng quan trọng hơn là, bọn họ còn có thể làm hàng xóm với Tô Pháp Thần nữa!
“Đương nhiên là được!”
Tô Mộ gật đầu.
Đồng vàng còn dư lại trong kho tàng vẫn rất nhiều, nếu muốn thanh lý hết toàn bộ, một nhà ở thì không đủ!

Quán trọ ở thành Diệu Nhật.
Dù cho người sống lại có thực lực mạnh, bọn họ cũng không có đủ tiền vốn để mua nhà ở trong Vương Đô.
Chủ yếu là nhà ở quá đắt rồi, chỗ hữu dụng cũng không lớn, không cần thiết đầu tư kinh phí nhiều như vậy.
Hơn nữa đa số người sống lại hầu như cũng không cư trú trong trò chơi.
“Ta đã liên lạc được với Hiên Viên, bảo người cầm đầu của các ngươi tới gặp ta!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận