Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 598: Muốn giữ ta ở lại Vương Đô?

“Muốn ta đẩy ngã toàn bộ lăng mộ giúp ngươi không?”
Tô Mộ nhún vai, hoàn toàn không coi lăng mộ là chuyện lớn lao gì.
Cấp bậc của NPC và người chơi trong Vương Đô mới lên tới cấp bao nhiêu?
Những con quái trong lăng mộ, mình còn khinh không muốn giết.
Đương nhiên, dưới tiền đề là phần thưởng phong phú thì mình vẫn có thể tới đó giết!
Nhìn vẻ mặt “ra giá nhanh lên” của Tô Mộ, Thần Lạc bất đắc dĩ lắc đầu.
Giao tiếp với hắn nhiều lần như vậy rồi, mình cũng xem như cực kỳ hiểu biết nhà thám hiểm này.
“Lần này chủ yếu là để tăng thực lực, nếu ngươi ra tay thì chúng ta còn tăng lên thế nào nữa?”
Trong giọng nói của Thần Lạc mang theo sự hâm mộ.
Cho dù xuất động toàn bộ binh lính trong thành cũng chưa chắc có thể đánh được một nửa lăng mộ, nhưng có người vừa mở miệng đã đẩy ngã.
Đúng là tức chết mất!
“Vậy ngươi tới tìm ta để làm gì?”
Tô Mộ nghe vậy thì nhíu mày.
Chẳng lẽ Thần Lạc tới tìm mình là để nói với mình đừng đi càn quét phó bản à?
“Lăng mộ dưới lòng đất không đơn giản như ngươi nghĩ đâu, cần phải mở từng tầng một.”
“Dựa theo ý của nghị viện, một khi hành động tiến dần của chúng ta xuất hiện vấn đề, hy vọng ngươi có thể ra tay kịp thời.”
Nhưng chưa nói xong, vẻ mặt của Thần Lạc đột nhiên trở nên hơi do dự.
Tô Mộ thấy thế cũng hiểu ra vấn đề.
Nghị viện muốn mình ở lại Vương Đô trở thành một người làm công thành thật!
“Đến khi thật sự xuất hiện vấn đề lại tới tìm ta đi!”
Đương nhiên Tô Mộ không thể đồng ý yêu cầu này được.
Hắn tính thời gian, còn chưa đến năm mươi ngày nữa là đến ngày sống lại.
Phía sau cánh cửa truyền tống ở các thành phố lớn còn đang chờ mình đi thăm dò, còn phải giải quyết những thế lực sau lưng người sống lại ở Hoa Đô nữa.
Mình không thể bởi vì một câu của nghị viện mà bị nhốt trong Vương Đô được.
“Tìm ngươi đâu có dễ dàng!”
Thần Lạc thở dài, giọng nói tràn đầy bất đắc dĩ.
Trong lòng hắn hiểu rõ.
Chỉ khi Tô Mộ tọa trấn Vương Đô thì bọn họ mới có thể dốc toàn lực thăm dò.
Đây cũng là nguyên nhân nghị viện yêu cầu Tô Mộ ở lại Vương Đô.
“Nghị viện sẽ mở ra kho tàng, ngươi có thể tuỳ ý lựa chọn và sử dụng đồ vật bên trong, coi như là bồi thường.”
Thần Lạc đưa ra lợi thế.
“Không đủ!”
Tô Mộ không hề suy nghĩ lập tức từ chối.
Hắn cũng đi vào kho tàng Vương Đô hai lần rồi.
Đúng là trong đó có không ít đá quý và trang bị, nhưng chỉ dựa vào mấy thứ đó muốn mình ở lại Vương Đô là chuyện không thể nào.
“Ta còn rất nhiều việc phải xử lý, nhưng ta có thể đảm bảo rằng cách mỗi một thời gian ngắn, ta sẽ trở lại Vương Đô.”
Thần Lạc còn muốn cầu xin, nhưng hắn chưa kịp mở miệng thì Tô Mộ đã cướp lời trước.
Có thể làm được điểm này đã xem như nể mặt nghị viện rồi.
“Không thể suy nghĩ thêm một chút sao? Nếu thù lao không đủ thì chúng ta còn có thể tiếp tục thương lượng.”
“Chỉ cần là thứ trong Vương Đô thành có, ngươi muốn cái gì, nghị viện đều có thể nghĩ cách đưa tới cho ngươi!”
Thần Lạc còn chưa từ bỏ ý định.
Hắn làm thế không phải vì mình, mà là vì những vệ binh trong Vương Đô thành.
Thăm dò lăng mộ quá nguy hiểm, lỡ như thật sự xảy ra chuyện thì chắc chắn sẽ tổn thất nặng nề.
Tô Mộ không trả lời mà chỉ lạnh nhạt nhìn vị Tổng chỉ huy đại nhân này.
“Thôi được rồi!”
Thái độ này cũng làm Thần Lạc hoàn toàn hết hy vọng.
“Ta sẽ báo cáo quyết định của ngươi cho nghị viện, ngươi có thể chờ một lát không, chắc chắn bọn họ sẽ đưa ra lợi thế càng phong phú hơn.”
Tô Mộ bĩu môi nhìn bóng dáng hậm hực của Thần Lạc.
“Rời khỏi trò chơi!”
Hắn không chút do dự lập tức biến mất trong căn phòng.

Hệ ngân hà.
Từng chiếc phi thuyền đang đi tới.
Dưới bầu trời ngân hà, những chiếc phi thuyền đó cũng có vẻ trở nên nhỏ bé.
“Bẩm báo phòng chỉ huy phi thuyền chính, tất cả phi thuyền đã đến vị trí xác định!”
“Có bắt đầu chấp hành kế hoạch không?”
Trong phòng điều khiển phi thuyền chính, âm thanh báo cáo liên tục vang lên.
Người mặc trang phục thuyền trưởng đứng chắp tay suy nghĩ.
“Thực thi theo kế hoạch!”
Sau khi ra lệnh, từng chiếc phi thuyền lần lượt rời khỏi phi thuyền chính.
Chúng nó bắt đầu bay về phía những hành tinh khác nhau trong hệ ngân hà.
Điều kỳ lạ là những chiếc phi thuyền đó không bay về phía hệ Thái Dương nằm ở trung tâm hệ ngân hà.
Hệ ngân hà rộng lớn như vậy nên cũng có số lượng hành tinh vô cùng khổng lồ.
Những hành tinh phi thuyền lựa chọn đều là một số hành tinh khá là nhỏ.
Sau khi rơi xuống hành tinh mục tiêu thành công, người trên thuyền bắt đầu bận rộn.
Sau một thời gian, hình thái ban đầu của một cánh cửa truyền tống loại nhỏ dần dần hiện ra.

Thành phố Hoa Đô.
“Các ngươi nhanh chóng chạy đi!”
Hiên Viên nhìn Long Phi và một lượng lớn người chơi rồi bình tĩnh nói.
“Đi? Vì sao phải đi?”
Long Phi khó hiểu hỏi.
“Đúng vậy, người sống lại ở Hoa Đô đã không gây ra được sóng gió gì nữa, không phải bây giờ là cơ hội tốt để chúng ta thu phục à?”
“Chỉ cần tất cả chúng ta đoàn kết một lòng, cho dù những người sống lại đó đánh tới cửa thì sao chứ?”
Mấy đội viên cũng không nhịn được mà hô to.
Vất vả lắm mới phá huỷ thế lực của người sống lại ở Hoa Đô, tại sao bọn họ phải rời khỏi đây?
“Chúng ta không đi, nếu thật sự có những người khác tới, chúng ta sẽ kề vai chiến đấu với ngươi!”
“Đúng vậy, đại thần Hiên Viên, chỉ cần ngươi ở đây, người sống lại nhiều hơn nữa thì sao chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận