Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 600: Rời khỏi Hoa Đô. (2)

“Vậy như thế này nhé, ta mặc bộ trang phục chiến sĩ này trở về Hoa Đô với ngươi.”
Long Phi do dự một lát rồi nửa đồng ý.
“Không cần, trận chiến tiếp theo, đã không phải cấp bậc các ngươi có thể tham dự.”
Tô Mộ khẽ vẫy tay, trong lời nói biểu lộ sự uy nghiêm.
“Ta giao những người này cho ngươi!”
Hắn để lại một câu, đôi cánh hỏa diễm nhanh chóng vẫy mang Tô Mộ bay về phía trời cao.
“Ngươi yên tâm đi!”
Phía dưới, hai tay Long Phi đặt bên miệng hét to.
“Tô Pháp Thần cố lên, tiêu diệt đám người sống lại đó!”
Những người khác cũng cùng hô to.
Thanh thế không ai sánh bằng!

Thế giới vị diện liên thông với Hoa Đô.
Bên một khe núi, dòng suối trong vắt chảy qua, mơ hồ có thể nhìn thấy không ít cá đang vui sướng bơi lội.
“Các ngươi đều đã biết chuyện ở thế giới hiện thực rồi đúng không?”
Bên dòng suối có một vài người đang ngồi trên mặt đất.
“Chuyện bi thảm như thế sao có thể không biết?”
“Hiện giờ chúng ta phải bàn bạc nên giải quyết chuyện này như thế nào?”
Mấy giọng nói liên tục vang lên.
Mọi người nhìn nhau, biểu cảm trên mặt có vẻ rất nghiêm trọng.
Trong số những người sống lại chết ở thế giới hiện thực, có không ít người là hậu bối bọn họ cực kỳ coi trọng.
Nhưng lửa giận lại không làm bọn họ mất lý trí.
“Theo ta thấy, không bằng tạm thời mượn sức.”
Một lúc sau, một người mở miệng nói.
“Mượn sức? Vậy người của chúng ta cứ chết như vậy à?”
“Ta không đồng ý!”
Có người nhanh chóng phản đối.
Người đầu tiên mở miệng lại nở nụ cười.
“Ta chỉ nói là tạm thời mượn sức, ổn định tên đó trước, lại tìm cơ hội kéo hắn vào vị diện!”
“Chỉ cần tới đây, hắn chính là cá trong chậu!”
Hoa Đô.
Sau khi một lượng lớn người chơi di chuyển, nơi này cũng trở thành một thành phố trống giống như Ma Đô.
Giờ phút này, thành phố lớn đã từng có nhiều dân cư nhất khó tránh khỏi có vẻ hơi hoang vắng.
Hiên Viên đã chờ rất lâu trong trung tâm thành phố.
“Chủ nhân!”
Sau khi Tô Mộ tới đây, Hiên Viên hoàn toàn không còn vẻ lạnh lùng như trước mặt những người khác nữa.
“Số trang bị này cho ngươi!”
Tô Mộ đưa trang phục cung tiễn thủ nhận được từ người đàn ông mắt ưng kia cho Hiên Viên.
“Cho ngươi!”
Hiên Viên nhận lấy trang bị rồi lấy ra một đống lớn đồ.
“Giỏi lắm!”
Nhìn thấy đá quý rực rỡ muôn màu, Tô Mộ mỉm cười vỗ vai Hiên Viên.
Hắn thật sự rất cần những thứ này!
Cũng chính là bởi vì chuyện này nên Tô Mộ bắt đầu không ngừng đánh giá Hiên Viên.
Nhiều ngày không gặp, trên người Hiên Viên rõ ràng có thêm không ít thứ.
“Chủ nhân, ta muốn…”
Đúng lúc này, Hiên Viên mở miệng.
“Sao vậy?”
Dáng vẻ muốn nói lại thôi của hắn làm Tô Mộ nhíu mày.
“Ta muốn đi xem thế giới càng rộng lớn hơn!”
Do dự một lúc lâu, Hiên Viên vẫn nói ra.
Đúng là một câu đơn giản như vậy lại làm Tô Mộ im lặng.
Tuy hắn cho Hiên Viên quyền tự chủ, nhưng bởi vì mối liên hệ kia nên từ bản chất, Hiên Viên vẫn là phân thân của hắn.
Dù là hành vi hay tư tưởng, Hiên Viên đều sẽ chịu trói buộc của mối liên hệ đó.
Cuối cùng, chim trong lồng vẫn sẽ khát vọng bay lượn!
“Ta hiểu rồi!”
Giọng nói không hề có sự trách móc mà ngược lại có hơi vui mừng.
Cả quãng đường này, hắn thật sự đi quá nhanh.
Có thể cùng bước cùng lùi với hắn cũng chỉ có mình Hiên Viên.
Tô Mộ nhắm chặt hai mắt, cảm nhận sự liên hệ giữa mình và Hiên Viên.
Có được thuộc tính tinh thần kếch xù, Tô Mộ có thể bắt giữ tới sợi dây pháp tắc kia một cách rõ ràng.
Với hắn, sợi dây pháp tắc này chỉ có lợi chứ không có hại, nhưng đối với Hiên Viên, sợi dây pháp tắc này lại là xiềng xích trên người.
“Cắt đứt xiềng xích này, ngươi sẽ hoàn toàn tự do!”
“Từ nay về sau, chuyện ngươi muốn làm đều không cần được ta đồng ý.”
Giọng nói của Tô Mộ vang lên trong đầu Hiên Viên.
“Cảm ơn chủ nhân!”
Câu trả lời của Hiên Viên mang cảm xúc vô cùng biết ơn.
Tô Mộ hít sâu một hơi, sử dụng lực tinh thần mạnh mẽ của mình chém về phía sợi dây pháp tắc kia.
“Cạch!”
Sợi dây đã bị cắt đứt!
Đôi mắt của Hiên Viễn cũng thay đổi.
Lúc trước, trong đôi mắt của hắn luôn có bóng dáng của Tô Mộ, bây giờ chỉ còn lại sự trong suốt.
Tô Mộ không còn quyền khống chế hắn làm bất cứ chuyện gì, hoặc là hủy bỏ triệu hồi hắn nữa.
Giây phút này, hắn không còn là một phân thân nữa!
“Bùm!”
Hiên Viên lập tức quỳ xuống mặt đất.
Mấy ngày ở Hoa Đô, hắn đã học được cách tỏ vẻ cảm ơn này từ trên người những người chơi đó.
“Ngươi không cần phải làm vậy!”
Tô Mộ thấy thế vội vàng kéo hắn dậy.
“Cắt đứt liên hệ, thuộc tính của ngươi và ta sẽ không còn đồng bộ nữa, con đường sau này phải dựa vào chính ngươi rồi!”
Không thể đồng bộ thuộc tính, đây là cái giá của tự do!
“Ta biết rồi!”
Hiên Viên gật đầu một cách nặng nề.
Tô Mộ không nói thêm gì nữa mà mở thanh vật phẩm ra.
“Số đồng vàng này ngươi cầm di, còn có hai robot nhặt độ tự động này nữa, mấy cái thắt lưng trữ đồ này cũng cho ngươi!”
Tô Mộ lấy đồng vàng, thắt lưng trữ đồ và đồ dùng sinh hoạt ra, cách hắn đối xử với Hiên Viên như với em trai ruột của mình vậy.
“Cảm ơn chủ nhân!”
Hiên Viên nhận lấy mấy thứ này, vẫn cung kính như lúc ban đầu.
“Tiếp theo có tính toán gì không?” Tô Mộ tò mò hỏi.
“Chắc chắn những người sống lại đó sẽ đến báo thù, ta ở đây với chủ nhân, chờ giải quyết những người đó lại suy nghĩ chuyện sau này!” Hiên Viên trả lời.
Mặc dù đã cắt đứt liên hệ nhưng trong lòng hắn, Tô Mộ vĩnh viễn đặt ở vị trí đầu tiên!
“Không cần!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận