Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 721: “Pháp sư” đánh pháp sư

“Đánh đến một nửa đột nhiên bày trò nghỉ ngơi giữa trận gì đó, chẳng lẽ các ngươi sợ à?”
“Thắng không nổi còn quyết đấu làm gì?”
Sau khi trải qua một thời gian nghỉ ngơi ngắn, người chơi từ từ có chút không kiên nhẫn được nữa.
Tình thần của bọn họ đang thịnh, vốn dĩ dự định một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm. Thắng được một trận quyết đấu này sẽ khiến cho đám người sống lại kia không còn mặt mũi nữa.
Nhưng không ngờ đám người sống lại này nói đánh thì đánh, nói không đánh thì thật sự không đánh.
“Đừng nóng vội!”
Phong thiếu cười lên tiếng, trên mặt đã có chút không nhịn được rồi.
Bây giờ hắn cũng phản ứng lại.
Long Phi cố ý đặt những người chơi có thực lực yếu kém ở phần trước của cuộc chiến, chính là vì để tạo ra cục diện này xuất hiện.
Người sống lại nóng lòng muốn thắng, cộng thêm quá đỗi khinh thường người chơi, như vậy mới trúng bẫy!
“Rốt cuộc còn đấu hay là không? Người của các ngươi không phải đều ở đây sao? Nếu như không đấu nữa vậy thì chúng ta đi đây.”
Văn Diệu thấy thế, cố ý nâng cao âm lượng, phát ra tiếng hô to về phía những người sống lại còn chưa tham chiến kia.
Rõ ràng là Phong thiếu đang cố ý trì hoãn thời gian.
Điều này chứng tỏ người sống lại nhất định là đang tìm người trợ giúp.
Một khi những cao thủ của người sống lại kia đến thì gần như người chơi sẽ chắc chắn thất bại.
Muốn tránh cho chuyện này xảy ra thì cách tốt nhất chính là để cho trận quyết đấu này không còn cách nào tiếp tục nữa.
“Lầm bà lầm bầm, lẽ nào các ngươi còn muốn đổi người à?”
“Ta cười, đám người các ngươi cứ thua như thế à?”
“Thôi đi thôi đi, nếu như không đánh vậy thì chúng ta đi đây!”
Không ít người cùng cất tiếng hô to theo Văn Diệu.
Đối với người chơi , bất bại chính là thắng lợi.
“Không được!”
Dĩ nhiên Phong thiếu sẽ không để mặc cho người chơi rời khỏi.
Vì để xúc tiến cuộc quyết đấu này, hắn đã tốn không ít tâm huyết.
“Nếu như bây giờ các ngươi đi thì đó chính là thua!”
“Thua thì sẽ phải thực hiện điều kiện của ta!”
Phong thiếu lên tiếng uy hiếp.
“Vậy thì tiếp tục đấu đi!”
Long Phi từ trong đám người đi ra, chỉ vào những người sống lại còn chưa tham chiến kia.
“Chẳng lẽ nói các ngươi sợ thua à?”
Câu nói này rõ ràng mang theo một luồng khích tướng.
Mặc dù những người sống lại kia cũng biết những người chơi tiếp theo không dễ đối phó, nhưng cũng không cam chịu yếu thế.
“Đấu thì đấu, ai sợ ai chứ!”
“Sợ thua? Ngươi đang nói đùa gì đó?”
“Một đám thổ dân còn thật sự cho rằng có thể làm sập trời không bằng!”
Mấy người buông ra những lời nói khó nghe rồi đi về phía khu quyết đấu.
“Cứ để cho chúng ta đối mặt với bọn họ!”
Ngay sau đó, mấy hội trưởng công hội cũng đi về phía khu quyết đấu.
Phong thiếu nhìn chằm chằm Long Phi, ánh mắt vô cùng u ám.
Hắn không có cách nào ngăn cản cuộc quyết đấu của những người này.
Suy cho cùng những người sống lại tham gia quyết đấu này cũng không phải là thủ hạ của hắn.
Quyết đấu rất nhanh đã bắt đầu.
Người có thể trở thành hội trưởng thì thực lực tuyệt đối không cần nghi ngờ.
Ít nhất khi so với những người sống lại bình thường này thì phần thắng của bọn họ vô cùng lớn.
Không lâu sau thắng thua đã định.
Người chơi lại là toàn thắng!
“Đừng tưởng rằng thắng chúng ta rồi thì có thể gật gù đắc ý, chẳng qua chúng ta chỉ là đầy tớ mà thôi.”
“Nếu như thiếu chủ tộc ta đích thân ra tay thì mấy người các ngươi cộng lại với nhau cũng không phải là đối thủ của hắn!”
“Hừ!”
Những người sống lại thua trận giận không kiềm chế được.
Những người khác cũng không dám ra sân.
Cục diện phát triển đến bước đường này, nếu như bọn họ thật sự để cho một đám thổ dân lấy được 51 bàn thắng trước, vậy thì bọn họ sẽ trở thành tội nhân rồi.
Trách nhiệm này không người nào dám đảm đương.
Cho dù là Phong thiếu cũng như thế.
Trận quyết đấu này một khi thua thì uy danh mà khó khăn lắm hắn mới xây dựng được trong người sống lại sẽ tan thành mây khói.
Ngay cả địa bàn của hắn ở Hoa Đô cũng không giữ được.
Phong thiếu cắn chặt răng đưa ra một quyết định.
Hắn đi về phía sân quyết đấu!
Vừa bắt đầu hắn chưa từng nghĩ sẽ đích thân ra sân.
Đúng là giống như những thiếu chủ của người sống lại không có ra sân, trong mắt của bọn họ, quyết đấu với một đám thổ dân quả thật chính là một sự sỉ nhục.
“Đích thân ra sân?”
Nhìn hành động của Phong thiếu, Văn Diệu không nhịn được bật cười lên.
“Vậy thì để ta gặp gỡ với ngươi!”
Vị đội phó này cũng thu hồi dáng vẻ uể oải kia.

Thế giới vị diện.
“Ăn một đòn của ta này!”
Tô Mộ chém một nhát về phía pháp sư kia.
Quyền trượng Pháp Thần đã trở thành vũ khí cấp Thần, thanh kiếm lớn mà nó biến ảo thành tương đương với trình độ của thần kiếm.
Cộng thêm sức mạnh khủng khiếp kia của Tô Mộ, một nhát kiếm này nếu như chém vào cái đầu héo rũ của pháp sự kia thì thật sự là có cơ hội chém đứt đầu của hắn.
“Hù dọa!”
Sắc mặt pháp sư hoảng sợ, hoàn toàn không ngờ lại ra một đòn như thế.
May mà trên người của hắn còn có những vật chất màu đen kia, bản năng hình thành một lá chắn.
“Keng!”
“Tạch!”
Đại kiếm hung hắng chém vào trên lá chắn, năng lượng màu đen ngay lập tức vỡ tan.
Tô Mộ không cho pháp sư này một cơ hội nghỉ xả hơi nào, trong chớp mắt đại kiếm biến thành một con dao găm.
Một giây sau, vô số Tô Mộ xuất hiện.
“Cái quỷ gì thế?”
Con ngươi của pháp sư theo bản năng mở to ra.
Hắn muốn đề phòng, nhưng lại phát hiện mỗi một Tô Mộ trước mắt thoạt nhìn đều giống như thật, căn bản muốn phòng cũng không thể phòng.
“Cút đi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận