Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 671: Tổ địa của Mặc tộc.

Thần Lạc hít sâu một hơi, nói cho mọi người biết tất cả mọi chuyện.
Trong này có một số là do hắn suy đoán, cũng có một số là do Tô Mộ nói với hắn.
“Việc này!”
Sau khi nghe xong, mọi người kinh ngạc nói không nên lời.
Nghị viện lại dùng bọn họ làm tế phẩm để hiến tế!
Nếu không phải nhà thám hiểm kia thì e rằng bọn họ đã chôn thân nơi lăng mộ rồi.
“Bắt đầu từ bây giờ, ta chính là nghị trưởng của Vương Đô, còn các ngươi chính là thành viên nghị viện đời tiếp theo!” Thần Lạc lên tiếng lần nữa.
“Bái kiến nghị trưởng đại nhân!”
Tất cả mọi người đồng thanh.
Dựa vào danh vọng của Thần Lạc căn bản sẽ không có ai phản đối.
“Mệnh lệnh đầu tiên sau khi ta đảm nhiệm nghị trưởng chính là bãi bỏ lệnh truy nã đối với Tô Mộ!”
“Bắt đầu từ bây giờ, hắn chính là vị khách tôn quý nhất của thành Diệu Nhật!”

Trong một khu kiến trúc cổ xưa, một nhóm người tụ tập trong một cái sân.
Nơi này dựa núi gần sông, không khí trong lành.
Nếu ngửi kỹ thì còn có mùi thơm ngát nhàn nhạt, quả thật khiến cho tinh thần của người ta sảng khoái.
Nhưng toàn bộ người trong sân đều mang vẻ mặt u ám trầm trọng.
“Nhị trưởng lão vậy mà đã chết rồi, trên núi vượt giới không phải là có mười chín lão tổ sao?”
“Chỉ có một khả năng, là người đến từ thế giới hiện thực đã giết nhị trưởng lão.”
Hai âm thanh liên tiếp vang lên.
“Tuyệt đối không thể nào.” Người mở miệng trước giận dữ hét lên.
“Nếu người đến từ thế giới hiện thực kia đủ mạnh thì cho dù là hơn mười lão tổ cũng nhau liên thủ cũng khó đảm bảo sẽ không xuất hiện thương vong, đặc biệt là người có lòng cố ý.” Người sau trả lời lại.
Mọi người im lặng.
Sự thật đã bày ra trước mắt.
“Khụ khụ!”
Trong lúc này, một tiếng ho khan truyền đến.
Tất cả mọi người trong sân vội vàng khom người xuống.
“Tham kiến lão tổ!”
Một người dáng đi xiêu vẹo, già đến không thể già hơn nữa đi ra từ trong nội viện.
Dường như hắn hơi bị hoa mắt, đánh giá mọi người nhiều lần liên tục.
“Nói như vậy là có người mượn cơ hội này cố ý gây khó dễ à?”
Giọng nói già nua nghe qua có hơi khàn khàn.
“Lão tổ yên tâm, ta nhất đi sẽ điều tra rõ ràng!”
Người trung niên duy nhất trong đám người vội vàng quỳ trên mặt đất.
Thân là đời hiện tại của gia tộc Mặc tộc, hắn và các lão tổ đứng cùng với nhau, thần sắc phải gọi là một bộ dạng thấp thỏm.
“Lão nhị không thể chết vô ích đâu!”
Giọng nói già nua sắc bén lần nữa vang lên.
Trong một câu nói đơn giản này dường như có sát ý vô tận.
“Mặc Trung hiểu rồi!” Người trung niên đáp.
“Ừ!”
Lão già gật đầu.
Chính trong lúc hắn chuẩn bị quay trở về phòng, mí mắt cụp xuống kia đột nhiên mở ra.
“Có người đến!” Giọng nói của lão già lập tức thay đổi.
“Lại dám tự tiện xông vào Mặc tộc à? Rốt cuộc là người nào to gan như thế?”
“Nhị trưởng lão vừa xảy ra chuyện đã có người đến, chẳng lẽ là đến đối phó chúng ta?”
“Tìm ra hắn cho ta!”
Những người khác nghe xong, đồng thời giật mình, vẻ mặt cũng trở nên tức giận.
Nơi này là đất của Mặc tộc của hắn!
Giữa các gia tộc người sống lại đều từng có thỏa thuận không xâm phạm lẫn nhau.
Đây tuyệt đối là khai chiến!
“Các ngươi đang dự định tìm ta à?”
Nhưng không chờ bọn họ đi tìm, một âm thanh đột nhiên xuất hiện.
Những người sống lại của Mặc tộc này vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía của giọng nói.
Trong không trung đứng sừng sững bóng dáng của một thanh niên, phía sau có một đôi cánh hỏa diễm vô cùng đáng kinh ngạc.
Gương mặt non nớt kia cùng với một đám lão tổ đã hơn sáu mươi hình thành nên một sự tương phản rõ rệt.
Sau khi nhìn thấy rõ người đến, các lão tổ này người nào người nấy đều kinh ngạc.
Bọn họ chưa từng nhìn thấy qua “đứa trẻ” này.
“Ngươi là ai? Là người nào phái ngươi đến?”
Mặc Trung đứng bật dậy, đưa ra lời chất vấn với Tô Mộ.
Bất kể là lão tổ cũng được hay là “đứa trẻ” cũng thế.
Ai dám xông vào tổ địa của bọn họ thì người đó chính là kẻ thù không đội trời chung của bọn họ!
Hùng Quốc.
Một nhánh quân hùng dũng đang lên đường.
Người đi ở trước nhất đều có một đặc điểm giống nhau.
Thân hình cao lớn!
Dựa vào hình thể của bọn họ, chẳng trách được xưng là người gấu.
Còn có một só người tướng mạo vô cùng thô kệch, còn giữ gương mặt râu quai nón.
Ở vị trí hàng sau là những người con gái tướng mạo xinh đẹp, vóc người cao gầy.
Mặc dù thế giới hiện thực đã xảy ra biến hóa long trời lở đất, nhưng có một số kết cấu thì vẫn duy trì như cũ.
Có lẽ cũng chính bởi vì biến hóa của thế giới mới khiến cho rất nhiều người đều không còn bị trói buộc.
Cuộc chiến đấu này rất nhanh sẽ nổ ra.
Cuối cùng sẽ kết thúc với phương thức như thế nào, không ai biết được.

Trên biển.
Trên trăm con thuyền chỉ duy trì đội hình, di chuyển với tốc độ cao.
“Lôi Thần đại nhân, ở phương Đông có một tên vô cùng đáng ghét, hắn được người ta xưng là Pháp Thần.”
“Bây giờ tên đó cũng là tồn tại đứng đầu trong trò chơi.”
Land Nader đứng ở bên cạnh của vị Lôi Thần kia, mở miệng nói.
“Cái gì Tô Pháp Thần, so với Lôi Thần đại nhân hắn chính là cái này!”
Không đợi Land Nader nói hết, Nat Denbye lập tức làm tư thế tay dislike.
Một màn so sánh với hai ý nghĩa!
“Shedd, ngươi là tên khốn khiếp chỉ biết nịnh nọt!”
Land Nader nổi giận, giống như một con khỉ túm lấy Nat Denbye.
“Dừng tay lại cho ta!”
Nhìn thấy hai người sắp đánh nhau, Lôi Thần ngăn chặn lại nói.
Hai người lạnh lùng hừ một tiếng, căm tức nhìn đối phương rồi tự mình lui ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận