Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 705: Ra bộ ba trước đã

“Tô Pháp Thần của các ngươi không về được đâu, mà gã Hiên Viên kia, sớm muộn gì cũng sẽ chết trong tay chúng ta thôi.”
“Đây là cơ hội ta cho các ngươi, cũng là cơ hội duy nhất.”
Những lời của Phong thiếu rõ ràng mang cảnh cáo.
Biểu cảm của đám người Long Phi đều thay đổi.
“Sao Tô Pháp Thần lại không về…”
“Đừng nói nữa!”
Một thành viên vừa định phản bác thì Long Phi lập tức ngăn hắn lại.
“Ta chấp nhận điều kiện của các ngươi!”
Hít sâu một hơi, Long Phi nói với Phong thiếu.
“Ha ha! Ta rất thích giao thiệp với người thông minh như Long đội trưởng đấy.”
Phong thiếu phá lên cười.
“Vậy chúng ta đi chọn người trước!”
Long Phi dẫn nhóm Văn Diệu quay đầu rời đi.

“Các vị, tình huống khẩn cấp, chắc hẳn mọi người cũng đã rõ mục đích triệu tập các ngươi đến Nam Cung gia, đúng chứ?”
Lãnh địa Nam Cung gia tộc.
Gấp rút chạy tới bằng tốc độ cao nhất, các gia tộc ở gần đã đến nơi.
Có sự trợ giúp của họ, trong ngọn núi của Nam Cung gia, số lượng nhân vật cấp lão tổ lên đến một trăm người.
Tính sơ sơ có đến cả trăm lão tổ người sống lại!
Chỉ cần tất cả mọi người đồng loạt ra tay thì dù là”cấp Thần” cũng không cản nổi.
“Hôm nay chúng ta tề tựu tại Nam Cung gia, đúng là trước nay chưa từng có!”
“Đúng vậy, đây cũng được coi là một cảnh tượng hoành tráng nhỉ.”
“Có lão tổ tông của Nam Cung gia trấn giữ, cộng với sự chung sức của các vị, nhất định sẽ khiến kẻ thế giới hiện thực điên cuồng đó có đến mà không có về!”
“Không biết sau khi giải quyết tên kia thì nên xử trí tiếp thế nào?”
Nhiều người nhiều miệng.
Có người đề xuất đến việc phân chia sau khi kết thúc chiến đấu.
Thượng Quan gia và Mộ Dung gia lần lượt bị diệt, toàn bộ bố cục của vị diện rõ ràng đã trải qua biến đổi long trời lở đất.
Những gia tộc an phận ở mấy vùng hẻo lánh đương nhiên cũng muốn tiến vào lãnh địa ban đầu vốn thuộc về Thượng Quan gia và Mộ Dung.
“Trước mắt, điều quan trọng nhất là phải chung tay giải quyết phiền phức kia, còn tất cả những chuyện khác thì đợi mọi việc kết thúc rồi hẵng bàn luận!”
Lão tổ tông Nam Cung cao giọng, đè những tiếng nói khác xuống.
Nhóm người không tiếp tục bàn luận nữa.
Đang ở lãnh địa của Nam Cung gia, họ phải cho lão tổ tông Nam Cung một chút mặt mũi.
“Không biết khi nào tên kia mới đến?”
“Chắc thấy chúng ta nhiều người nên hắn không dám tới chăng?”
“Theo ta thấy, chúng ta người đông thế mạnh, không bằng toàn thể ra tay tìm cho ra tên kia đi?”
Chủ đề lại quay về cái người từ thế giới hiện thực.
Lão tổ tông Nam Cung suy nghĩ một lát, trầm giọng nói.
“Trước tiên cứ chờ đã, nếu tên đó mãi không đến, vậy chúng ta cũng chỉ đành chủ động ra quân thôi.”

Địa giới của Nam Cung gia.
Một bóng người bay nhanh đến.
Đôi cánh hoả diễm vút qua không trung, chói lòa như sao băng.
Mắt Tô Mộ sáng như đuốc, Đôi Mắt Thần Thị từ đầu đến cuối nhìn chăm chú vào khu vực phía trước.
“Đến rồi!”
Một lúc sau, Tô Mộ ngừng lại.
“Hơi đông người nha!”
Quét nhìn dấu hiệu sinh mệnh trong ngọn núi của Nam Cung gia, Tô Mộ nhíu mày lại.
Hiển nhiên Nam Cung gia đã liệu được mình sẽ đến nên tất cả mọi người đã tụ tập tại ngọn núi chính.
Mình chẳng thèm để tâm đến đám hậu bối kia, dù đông người thì cũng chỉ là con sâu cái kiến mà thôi.
Điều khiến mình lo ngại chính là trên trăm lão tổ kia.
“Thế này là tập hợp hết những người còn lại với nhau đấy à.”
Lấy bản đồ ra nhìn thoáng qua, Tô Mộ mỉm cười.
Qua quan sát số lượng các gia tộc còn lại, bấy nhiêu đây có lẽ là nhiều lão tổ nhất họ có thể kiếm ra được.
“Không được, dù ta xử lý hết các ngươi tại đây, ta cũng vẫn phải tới gia tộc của các ngươi chứ!”
Gãi gáy, Tô Mộ khá là đau đầu.
Đám lão già này tụ tập lại với nhau thì dễ giải quyết rồi, nhưng giải quyết họ xong còn phải đến lãnh địa của họ vơ vét nữa.
“Tranh thủ thời gian vậy, ‘Thần’ còn đang chờ ta đấy!”
Hít sâu một hơi, Tô Mộ không tiếp tục tiếp cận.
Trên trăm lão tổ chắc hẳn vẫn có sức uy hiếp.
Hơn nữa có đại trận bảo hộ tộc của Nam Cung gia, mình không cần phải”liều lĩnh”.
“Ra đi!”
Giơ cao Quyền Trượng Pháp Thần, trên người Tô Mộ nổi sấm gió.
Năng lượng mạnh mẽ tụ lại cùng nhau, một con Phong Lôi Kỳ Lân nhanh chóng thành hình.
Khoảng cách rất xa, Nam Cung gia hiển nhiên không thể phát hiện.
“Đây chính là lợi thế của tầm bắn đấy!”
Khóe miệng hơi nhướng lên, Tô Mộ nhớ đến câu nói kia.
Tầm bắn tức là chân lý!
“Không nóng vội, chơi bộ ba trước cái đã!”
Không vội vã phát động tấn công, khóe mắt Tô Mộ xuất hiện hồ quang điện, lại một con Kỳ Lân nữa xuất hiện.
Chỉ chốc lát, ba Phong Lôi Kỳ Lân đã xoay vần trên không trung.
Bọn chúng phát ra khí thế cực mạnh, con nào con nấy hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang.
Đây chính là”kỹ năng của Thần” chân chính!
Lãnh địa Nam Cung gia tộc.
Hơn trăm lão tổ vẫn đang thảo luận nên đối phó với Tô Mộ thế nào.
“Trên người thằng nhóc kia chắc chắn có bí mật, có lẽ chúng ta có thể lợi dụng hắn mở con đường thông tới thế giới thực.”
“Ta cũng nghĩ vậy, tóm lại không thể để hắn chết quá dễ dàng!”
Ai nấy đều thèm nhỏ dãi trước những bí ẩn liên quan tới thế giới thực.
Lão tổ tông Nam Cung nheo mắt, cũng đầy chờ mong.
Nơi đây chính là lãnh địa của Nam Cung gia.
Chỉ cần giải quyết cái kẻ từ thế giới hiện thực kia thì hắn sẽ có quyền ưu tiên được tìm tòi nghiên cứu bí mật của hắn.
Nhưng vào lúc này, một cảm giác tim đập nhanh không rõ nguyên nhân trào dâng lên trong lòng lão tổ tông Nam Cung.
“Đây là cảm giác gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận