Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 706: Hủy diệt Nam Cung gia.

Sắc mặt lão tổ tông bỗng chốc tái mét.
Đó là một cảm giác rất khó hình dung, hệt như có một đôi tay đang bóp chặt lấy cổ hắn vậy.
“Không đúng, sao ta lại cảm thấy rợn cả tóc gáy thế này?”
“Ta cũng vậy, thật giống như có chuyện lớn gì sắp sửa xảy ra ấy.”
“Mau nhìn kìa, đó là cái gì thế!”
Các lão tổ khác cũng thế, họ kinh ngạc phát hiện xa xa trên không trung như có thứ gì đó đang chạy đến.
“Là kẻ ở thế giới hiện thực ư?”
“Không đúng, đó không phải là người!”
Khi hình bóng trên không trung tới gần, tất cả mọi người đều mở to mắt.
Đó là ba con Kỳ Lân có hình thù kì lạ!
Chỉ cần nhìn thoáng qua, uy thế tỏa ra từ Kỳ Lân đã khiến họ phải run sợ.
“Nhanh cùng giúp ta ngăn cản đi!”
Lão tổ tông Nam Cung phản ứng cực nhanh, đi tới trung tâm của đại trận bảo vệ tộc rồi hô to.
Giây sau, vô số năng lượng hội tụ, trên bầu trời phía trên họ hình thành một tấm màn năng lượng.
“Dốc hết sức đi, không thể coi thường Kỳ Lân này được đâu!”
Việc liên quan đến sự sống còn, một nhóm lão tổ dồn dập sử dụng bản lĩnh mạnh nhất của mình.
“Gừ!”
Một con Kỳ Lân gào thét, mang theo xu thế sấm gió, nhào thẳng về phía đại trận bảo vệ tộc của gia tộc Nam Cung.
“Ầm ầm!”
Tiếng động dữ dội vang lên, cả dãy núi đều rung lắc.
“Phụt!”
Bỗng nhiên lão tổ tông Nam Cung phọt ra một búng máu tươi.
Tuy đại trận đã chặn được đòn tấn công của Kỳ Lân nhưng sức mạnh phản phệ đã tước đi nửa cái mạng của lão tổ tông Nam Cung.
“Lúc này mới chỉ là con đầu tiên thôi đấy, đằng sau còn có hai con nữa kìa!”
“Lão tổ Nam Cung, ngươi còn có thể chịu đựng nổi không?”
Mọi người cùng nhìn lão tổ tông Nam Cung, ai nấy đều thấp thỏm.
Con Kỳ Lân vừa rồi chẳng những bị đại trận ngăn lại, mà còn bị triệt tiêu bởi kỹ năng của họ, nhưng dù thế thì họ vẫn không thể ngăn cản uy lực kinh khủng kia.
Nếu hai con Kỳ Lân còn lại cùng lao tới, với họ đó chính là tai hoạ ngập đầu đấy!
Lão tổ tông Nam Cung không trả lời.
Tình trạng hiện tại của hắn vô cùng không ổn.
Đúng lúc này, con Kỳ Lân thứ hai từ trên không đáp xuống.
“Mau ngăn lại!”
“Thật là muốn cái mạng già này mà!”
“Đây là kỹ năng của người ở thế giới hiện thực sao? Thế này là quá mạnh rồi đấy?”
Kỳ Lân bổ nhào, như Thái Sơn đè đầu.
“Ầm ầm!”
Tiếng động dữ đội lại xuất hiện.
“Ầm!”
Đại trận bảo hộ gia tộc của Nam Cung gia theo đó bị phá vỡ, sức mạnh phản phệ đáng sợ trực tiếp giáng xuống thân thể lão tổ tông trong trận kia.
“Phụt!”
Lão tổ tông Nam Cung phun mạnh ra một ngụm máu, lập tức ngã xuống đất, sống chết chưa rõ.
“Lão tổ tông!”
Các lão tổ khác của Nam Cung gia vội vọt tới, đỡ hắn dậy.
Giờ phút này, lão tổ tông của họ đã mất đi toàn bộ sinh cơ, cách cái chết không xa nữa.
“Ta đầu hàng, ta xin đầu hàng!”
“Hỡi vị thần ở thế giới hiện thực, ta nguyện trở thành nô bộc của ngươi, chỉ xin ngươi tha cho ta một mạng!”
“Tất thảy là do Nam Cung gia một tay gây nên, ngay từ đầu chúng ta không hề có ý định đối địch với ngươi đâu!”
Kỳ Lân còn lại đang hoành hành, những lão tổ không thuộc Nam Cung gia hoàn toàn sợ hãi.
Mất đi tấm màn che chở, chỉ cần con Kỳ Lân đó lao xuống, hẳn sẽ là một con đường chết dành cho họ.
Cách sống sót duy nhất, dường như chỉ còn lại xin tha mà thôi.

“Đây chính là chênh lệch về thực lực sao?”
Dưới Đôi Mắt Thần Thị, Tô Mộ nhìn những lão tổ đang quỳ xuống đất xin tha, tỏ vẻ cảm thán.
Đây chính là sự khác biệt giữa”Thần” và phàm.
Dẫu có thêm một trăm lão tổ người sống lại đến đây thì dưới kỹ năng của mình, họ cũng chỉ có một con đường chết.
Khoảng cách giữa mình và họ đã đã sớm không thể vượt qua rồi.
“Từ những gì mà hơn trăm người này nói, có lẽ ta sẽ có được vài tin tức hữu ích.”
“Nhưng cũng không mấy quan trọng, điều gì nên biết thì sau này mình tự nhiên sẽ biết thôi!”
Suy nghĩ một chốc, trong đôi mắt Tô Mộ trào ra sát ý mãnh liệt.
“Chết đi!”
Giơ cao Quyền Trượng Pháp Thần,”Pháp Thần” đưa ra phán quyết cuối cùng.
Trên bầu trời Nam Cung gia, con Kỳ Lân cuối cùng bắt đầu chuyển động.

“Tha cho ta đi, cầu xin ngươi tha cho ta đi mà!”
“Cả tộc chúng ta nguyện cung phụng ngươi, trở thành người hầu trung thành nhất của ngươi!”
Một đám lão tổ còn đang không ngừng cầu khẩn.
Đúng lúc này, cảnh tượng khiến họ tuyệt vọng đã xuất hiện.
Kỳ Lân trên trời không mảy may thương hại họ!
Những lão tổ đã từng cao cao tại thượng một thời giờ chỉ như lũ kiến dưới lòng bàn chân voi.
“Chạy đi!”
“Kết hợp cùng nhau bảo vệ mạng sống!”
“Mau đứng cùng với ta!”
Trước cái chết, mỗi một lão tổ vận dụng cách bảo toàn mạng sống mạnh nhất của mình.
“Uỳnh!”
Kỳ Lân đánh trúng đỉnh núi, năng lượng to lớn càn quét hết thảy.
Sấm sét, gió lốc.
Hai đòn tấn công đan xen vào nhau, khung cảnh vô cùng hùng vĩ.
Trong khu vực này, hậu duệ của Nam Cung gia không một ai sống sót, chỉ dư lại vài lão tổ vẫn còn thoi thóp sống.
Một bóng người đột nhiên xuất hiện.
“Chơi lớn rồi!”
Người này là Tô Mộ.
Sau một đòn phá hủy Nam Cung gia, kho tàng của Nam Cung gia cũng theo đó tan tành.
Nhiều loại vật liệu và đá quý nằm rải rác dưới đất, một số đã bị hư hại và mất một phần độ sáng bóng.
“Mau nhặt những vật đó đưa về!”
Tô Mộ mở kho tàng Hoàng Kim, ra lệnh cho Tiểu đệ Xương Khô.
“Hửm?”
Lúc này, Tô Mộ bỗng dưng phát hiện, có một lão tổ ẩn thân đã nhặt đi mảnh huân chương của Thần ở dưới đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận