Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 577: Ngươi đã làm gì? (2)

Toàn bộ công kích trúng mục tiêu.
Tô Mộ đứng tại chỗ, trên người không xuất hiện một vết thương nào.
Ngược lại những người động thủ kia, trên người rõ ràng nổi lên một lớp băng sương.
Lực lượng băng sương mạnh mẽ tới mức có thể nói là không có cách giải trừ, trong giây phút bao phủ thân thể của bọn họ.
Giây tiếp theo, trên hòn đảo có nhiệt độ thích hợp này, những người này đều đông lạnh thành tượng băng điêu khắc.
Đây chính là chỗ khác biệt giữa Tô Mộ với Hiên Viên.
Thuộc tính Hiên Viên kế thừa, lại không có kỹ năng bị động Thân Thể Băng Thần.
Hơn nữa trí lực của Tô Mộ khuếch đại, những người nước Anh Hoa tam giai này, vừa ra tay chính là tự tìm đường chết.
“Ngươi đã làm gì?”
Tất cả xảy ra quá nhanh, Shin Ichiro không nén nổi thốt lên kinh ngạc.
Không biết là bởi vì sợ hãi hay là do không khí lạnh như băng, thân thể hắn không ngừng run rẩy.
“Hê hê!”
Tô Mộ lộ ra một hàm răng trắng sáng.
Chính hắn và Shin Ichiro cũng không có gì để thương lượng cả.
“Cũng không thể để cho các ngươi chết thoải mái như vậy!”
Nhìn lướt qua người còn sống trên sân, ánh mắt Tô Mộ lạnh lẽo.
Dưới chân khẽ động, thân hình của hắn nhanh như chớp giật.
Ngay cả bóng dáng của hắn đám người Shin Ichiro cũng không thể bắt được.
“A!”
Một giây sau, tiếng kêu thảm thiết liên tiếp không ngừng.
Tất cả những người này đều bị cắt đứt hai chân, không tự chủ được quỳ trên mặt đất!
Thành phố Hoa Đô.
Mặt trời chậm rãi lặn xuống.
“Hiên Viên đại thần, ngươi có thật sự nắm chắc không?”
Trong Minh cung, Long Phi thấp thỏm nhìn Hiên Viên.
Nam Cung Nghĩa Văn bên kia đã truyền tin đến, chỗ sân vận động cũng đã bố trí ổn thỏa toàn bộ, chỉ chờ hắn đưa Hiên Viên vào trong bẫy rập.
“Giao cho ta!”
Vẻ mặt Hiên Viên bình tĩnh.
Chính là một câu nói đơn giản như vậy, lại khiến cho Long Phi cảm nhận được lòng tin trước nay chưa từng có .
“Đi thôi!”
Nặng nề thở ra một hơi, Long Phi dẫn Hiên Viên và đội viên của hắn đi ra khỏi Minh cung.
Bên ngoài cung điện ngoài rải rác tai mắt của Nam Cung Nghĩa Văn, đã có người nào đó hồi báo tình hình nơi này trước tiên.
...
Sân vận động Tổ Ong .
“Long Phi dẫn theo tên kia lên đường!”
Sau khi nhận được tin tức, Nam Cung Nghĩa Văn nở nụ cưởi âm hiểm trên mặt.
“Bọn họ có bao nhiêu người? Xác định đi về phía này sao?” Một lão đại người sống lại có hơi bận tâm dò hỏi.
Trước khi Hiên Viên hoàn toàn đi vào vòng vây của bọn họ lần, trong lòng những người này hoặc nhiều hoặc ít, ai cũng có hơi bất an.
Bọn họ không phải chưa từng suy nghĩ, Long Phi này rất có khả năng là sử dụng kế điệu hổ ly sơn.
Lừa bọn họ phái phần lớn quân tinh nhuệ đến nơi này, sau đó sẽ quay đầu đi lôi kéo đám người chơi bình thường ở trong đại bản doanh.
Với danh tiếng của Hiên Viên, nếu thật sự lôi kéo nên một quân đoàn lớn, thì chỉ với mấy người bọn họ thật sự không đủ nhìn.
“Long Phi sẽ không nhìn những người đó chết!”
Nam Cung Nghĩa Văn nhìn những người chơi bình thường trên phía dưới, không hoảng sợ chút nào.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Thỉnh thoảng lại có tai mắt hồi báo tin tức của đoàn người Long Phi cho Nam Cung Nghĩa Văn.
“Tất cả mọi người chuẩn bị sẵn sàng cho ta!”
Theo khoảng cách của Hiên Viên cách sân vận động Tổ Ong càng ngày càng gần, Nam Cung Nghĩa Văn cũng không khỏi trở nên khẩn trương.
Trận đại chiến này sắp bắt đầu, tất cả có tiến triển dựa theo suy nghĩ của hắn hay không.
Còn chưa thể biết được!
...
Phong cảnh tươi đẹp trên hải đảo, một nhóm người xếp thành một hàng, quỳ gối trên vị trí đường ven biển.
Tất cả bọn họ cùng nhìn về một cái hướng.
“Nhường đường!”
Một cái thét đầy giận dữ vang lên.
“Ta bảo ngươi nhường đường!”
Một giây sau, một phát đạp, trực tiếp đạp bay người nọ đi.
Đúng thời điểm hắn bay cao nhất, một quái vật lớn vút qua trên không trung, một phát cắn lấy người nọ.
“A!”
Đỉnh đầu mọi người vụt qua một dòng khí, thân thể người kia đập mạnh lên bờ cát.
Nhìn cái rãnh to kia, những người khác đều không dám nói tiếp nữa.
Nhất là Shin Ichiro.
Hắn vạn lần không ngờ, thiếu niên người Hoa này có thể khiến Cự Long mà hắn thèm chảy nước miếng nói gì nghe nấy.
“Cúi đầu xuống cúi đầu xuống!”
Tô Mộ cũng không quan tâm những người này nghe có hiểu hay không.
Hướng mà bọn họ nhìn về, trùng hợp là hướng đường ven biển của Hoa quốc.
Hắn phải làm cho đám người này quỳ một ngày một đêm cho sướng.
“Ngươi… ngươi rốt cuộc là ai, ngươi biết ta… ta là ai chăng?”
Shin Ichiro hiển nhiên không thể chịu nổi nhục, hô to về phía Tô Mộ.
Âm thanh từ miệng của hắn mặc dù có hơi kỳ, nhưng nói cũng coi như rõ ràng.
“Ta… ta dĩ nhiên… biết ngươi là ai rồi!”
Tô Mộ bắt đầu cố ý bắt chước, cười ha hả trả lời.
“Ngươi… biết ta… ta là ai, còn không mau thả ta… đội tàu của… ta rất nhanh sẽ tới đây, ngươi… ngươi chết… chết chắc rồi!” Shin Ichiro uy hiếp.
Đây cũng là phương pháp duy nhất hắn có thể thử rồi!
“Đừng nói đội thuyền của ngươi, cho dù cấp dưới của ngươi đều tới, ta vẫn sẽ khiến cho bọn chúng chỉ có đến chứ không có về!”
Tô Mộ nghe vậy, cười trừ.
“Đừng nói, ta còn có thể thật sự suy nghĩ đi Anh Hoa xem một chút.”
“Chỗ kia chắc là cũng sẽ có cửa truyền tống, không biết phía sau cửa dẫn đi chỗ nào!”
Một suy nghĩ lóe lên trong đầu Tô Mộ.
Với tốc độ phi hành hiện tại của hắn, chạy tới Anh Hoa không mất bao nhiêu thời gian.
Shin Ichiro cũng không biết, lời của hắn, chắc chắn đã mang lại tai họa ngập đầu cho Anh Hoa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận