Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 272: Thành chủ quỷ hút máu.

Tô Mộ nhìn mấy người hầu đang ở bên bồn tắm, lấy thuốc Linh Thực trong thanh vật phẩm ra.
Nếu là bình thuốc bình thường lúc trước, chỉ đổ một ít vào bầu rượu này thôi thì hương vị đó chắc chắn sẽ lập tức bại lộ.
Nhưng sau khi thuốc Linh Thực này được cải tạo, nó đã biến thành không màu không mùi.
Tô Mộ không chút khách sáo đổ toàn bộ bình thuốc vào trong bầu rượu.
Sau khi dùng sức lắc đều, hắn quay về theo đường cũ.
“Ảnh Độn!”
Đi vào bóng tối bên ngoài, Tô Mộ trốn vào trong bóng tối nhưng không ở lại đây mà lùi đến một vị trí khá xa.
Giao tiếp với người như Nguyệt Bạch, mình không thể không cẩn thận.
“Khoảng cách này đúng lúc có thể dùng Góc Nhìn Ma Pháp nhìn tình huống bên trong!”
Tô Mộ mở Góc Nhìn Ma Pháp lên bắt đầu quan sát tình huống trong phủ thành chủ.
Nguyệt Bạch bước đi vô cùng nhàn nhã.
Thân là thành chủ thành Tiếu Nguyệt, địa vị của hắn ở đây là duy nhất.
Bước vào trong bể tắm, cả người chìm vào trong hồ nước, dường như hắn rất hưởng thụ loại cảm giác này vậy.
Tô Mộ lại đang nhìn chăm chú vào bầu rượu đã bị mình hạ thuốc kia, lòng cực kỳ căng thẳng.
Thuốc Linh Thực chỉ có một lọ.
Nếu thất bại, vậy thì mình sẽ phải quay về thành Diệu Nhật tìm Shia chế một lọ mới.
Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, chắc chắn lão già kia sẽ lại kiếm của mình một số đồng vàng lớn.
“Thành chủ đại nhân của ta, ngươi phải uống hết đó!” Tô Mộ không khỏi nhắc mãi.
Đúng lúc này, một người hầu đi về phía bầu rượu.
“Đến rồi!”
Tô Mộ nắm chặt tay chờ đợi.
Dưới Góc Nhìn Ma Pháp, người hầu đặt bầu rượu và ly rượu vào trong khay rồi bê lên.
“Cẩn thận xíu đi!”
Nhìn bước đi uyển chuyển nhẹ nhàng của người hầu, Tô Mộ sợ nàng sẽ không cẩn thận ngã xuống.
May mà những người hầu này đều rất có kinh nghiệm, an toàn đưa bầu rượu đến bên cạnh hồ.
Nguyệt Bạch thoát khỏi đáy nước, nâng cánh hoa nhẹ nhàng ném đi.
Khuôn mặt hắn mang đầy ý cười.
Hắn quay đầu lại nhìn về phía bầu rượu, hiển nhiên là có hứng uống rượu.
Người hầu ngầm hiểu, rót một ly rượu rồi đưa cho Nguyệt Bạch.
Nguyệt Bạch nhìn chất lỏng màu đỏ trong chén rượu, ánh mắt lộ ra vẻ hưng phấn khác thường.
Hắn nâng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, biểu cảm trên mặt như chưa đã thèm.
Người hầu lại nhanh chóng rót cho hắn thêm một ly.
Nguyệt Bạch lại uống cạn sạch.
Sau khi uống hai ly rượu, dường như sắc mặt tái nhợt của hắn cũng lộ ra vài phần ửng đỏ.
Nguyệt Bạch khẽ vẫy tay với người hầu.
Người hầu lập tức đưa toàn bộ bầu rượu cho hắn.
Nguyệt Bạch cầm lấy bầu rượu uống từng ngụm từng ngụm, hoàn toàn không có dáng vẻ cao quý của một thành chủ.
Cảnh tượng này bị Tô Mộ nhìn thấy, trái tim đang treo trên cao cuối cùng cũng có thể thả xuống.
“Nhìn dáng vẻ của hắn thì loại rượu đó có hơi hấp dẫn người nhỉ? Đó là rượu gì thế?”
Nhưng dáng vẻ Nguyệt Bạch “uống thả cửa” làm Tô Mộ cảm thấy hơi kỳ lạ.
Ánh trăng quyến rũ, nhưng Tô Mộ không hề có tâm trạng ngắm trăng.
Hắn đang chờ thuốc Linh Thực phát huy hiệu quả.
Dưới Góc Nhìn Ma Pháp, sau khi Nguyệt Bạch uống hết bầu rượu đó, hắn lại chìm vào trong hồ nước.
“Người này làm sao vậy?”
Mười mấy phút sau, Nguyệt Bạch vẫn chìm dưới hồ nước.
Mặc dù hắn không phải người bình thường nhưng thời gian này cũng hơi lâu rồi.
“Là thuốc đã phát huy tác dụng à?”
Tô Mộ nhíu mày lại.
Hắn không rảnh lo nguy hiểm khi bị Nguyệt Bạch phát hiện, nhanh chóng chạy về phía bể tắm.
Vừa đi đến ngoài phòng, hắn đã nghe thấy âm thanh truyền đến từ bên trong.
“Nguyệt Bạch đại nhân, ngươi không sao chứ?”
“Nguyệt Bạch đại nhân, thời gian tắm gội sắp hết rồi, ngươi đừng đùa chúng ta!”
Nguyệt Bạch vẫn chìm dưới nước, ngay cả những người hầu kia cũng nhận thấy sự khác thường.
Mấy người hầu nhìn nhau vài lần, một người trong số đó thấp thỏm bước vào trong hồ nước.
Hiển nhiên là nàng muốn xem tình huống của Nguyệt Bạch thế nào.
“Rào!”
Nhưng đúng lúc này, một bóng dáng trực tiếp lao ra khỏi đáy nước.
Các người hầu thấy thế đều thở phào nhẹ nhõm.
Người hầu trong ao đang định mở miệng xin trách phạt thì bóng dáng kia đột nhiên lao tới trước mặt nàng.
“A!”
Giây tiếp theo, người hầu đó phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Nàng bị bóng dáng đó kéo vào trong hồ nước, chỉ trong chốc lát, toàn bộ hồ nước đã bị máu nhuộm đỏ.
“Xảy ra chuyện rồi!”
“Xảy ra chuyện rồi!”
Những người hầu kia thấy thế không ngừng hét to, sợ hãi chạy tứ phía.
Bóng dáng trong ao không quan tâm đến các nàng mà đang tham lam hút máu của người hầu kia.
“Người này lại là một con quỷ hút máu ư?”
Tô Mộ xuyên thấu qua cửa sổ nhìn tình huống bên trong, nội tâm chấn động.
Cho dù chỉ có vài giây ngắn ngủi, nhưng hắn vẫn nhìn thấy rõ ràng con “quái vật” trong hồ nước.
Nó mọc răng nanh, hai mắt đỏ ngầu, sau lưng còn có một đôi cánh dơi.
Ngoài làn da giống như Nguyệt Bạch thì khuôn mặt của con “quái vật” đó hoàn toàn khác xa.
“Có chuyện gì vậy?”
“Thành chủ đại nhân, chúng ta tới rồi!”
Tô Mộ còn đang quan sát, vệ binh trong phủ thành chủ đã lao vào trong phòng.
“Grừ!”
Không chờ bọn họ phản ứng lại, Nguyệt Bạch trong ao đã lao ra bắt đầu tấn công bọn họ.
“Sao ở đây lại có ma vật?”
“Đi tìm người giúp nhanh lên!”
Những vệ binh cấp thấp này tự nhiên không phải đối thủ của ma vật cấp cao như Nguyệt Bạch, máu của bọn họ bị hút điên cuồng.
Cứu viện đã không kịp nữa rồi.
Tất cả vệ binh đều rơi vào tuyệt vọng.
Một thanh trường mâu tạo thành từ gió lốc đột nhiên bay về phía đầu con “quái vật” đó.
Trường mâu mang theo lực lượng xuyên thấu quái vật, cũng làm mục tiêu của nó rời đi.
“Xin chào, Nguyệt Bạch đại nhân!”
Tô Mộ mỉm cười chào hỏi Nguyệt Bạch.
“Nhà thám hiểm, ngươi đang nói gì thế? Đây là Nguyệt Bạch đại nhân?”
“Sao có thể như vậy được?”
Nhóm vệ binh nghe thấy Tô Mộ nói vậy đều lộ ra vẻ mặt không thể tin.
“Đây đều là chuyện tốt ngươi làm đúng không?” Nguyệt Bạch nhìn về phía Tô Mộ, khuôn mặt dữ tợn cực kỳ đáng sợ.
“Ta chỉ giúp thành chủ đại nhân nhận rõ thân phận của mình thôi!” Tô Mộ không chút hoảng hốt, bình tĩnh trả lời.
“Grừ!”
Nguyệt Bạch phát ra tiếng rít gào.
Trong không khí, mùi máu tươi nồng nặc bắt đầu tỏa ra!
Bạn cần đăng nhập để bình luận