Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 461: Huân chương của Thần.

Một lát sau, Lâm Viêm bộc lộ sự vui mừng khôn xiết, bày ra tư thái bắt buộc phải có.
Hai người cũng không có tâm tư lôi kéo Tô Mộ nữa, dùng tốc độ cao nhất chạy tới Thiên Cung phía trên.
“Không giữ được bình tĩnh như thế sao?”
Tô Mộ nhìn biểu hiện của mọi người, thất vọng lắc đầu.
Những người sống lại này có vẻ như còn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề!
Phía trên, Phùng Phiêu Phiêu đã đến bên dưới Thiên Cung.
Nàng không chút do dự, trực tiếp leo lên mái vòm cung điện.
Bên trên có một viên tinh thể toả ra ánh sáng chói mắt.
Đối mặt viên tinh thể này, Phùng Phiêu Phiêu dường như đã hoàn toàn mất đi lý trí.
“Ngươi đi xuống cho ta!”
Người đàn ông cao lớn đuổi theo, duỗi dài cánh tay của hắn, muốn tóm lấy cổ chân của Phùng Phiêu Phiêu.
“Cút ngay cho ta!”
Phùng Phiêu Phiêu vội vàng duỗi ra cái chân còn lại, đá lên mặt người đàn ông cao lớn.
Thân thể nhìn như mềm mại của nàng, lại bộc phát ra sức mạnh không thể khinh thường.
Người đàn ông cao lớn vô ý thức trốn tránh, tay cũng tóm trượt.
Phùng Phiêu Phiêu thừa cơ trèo lên, leo đến trên cung điện.
Nàng nhìn chằm chằm viên tinh thể kia, gương mặt chỉ còn lại sự tham lam.
“Ngươi là của ta!”
Vươn tay, nàng lập tức bắt được viên tinh thể.
Không có bất cứ trở ngại nào, viên tinh thể kia đã bị nàng cầm trong tay như vậy.
‘Di tích sẽ bị phá hủy sau mười phút!’
Cùng lúc đó, một nhắc nhở xuất hiện trước mắt tất cả mọi người.
Không chỉ như vậy, trong chỗ sâu cung điện, một cột ra cũng hiện ra theo đó.
Đây hiển nhiên là con đường truyền tống rời đi!
Phùng Phiêu Phiêu liếc mắt nhìn Tô Mộ còn đang bước chậm rãi trên cầu thang, nắm thật chặt viên tinh thể kia, không định buông ra chút nào.
So với sự kiêng kị Tô Mộ, viên tinh thể trong tay này khiến nàng nảy lên một suy nghĩ trong đầu.
Suy nghĩ liều chết đánh cược một lần!
“Bắt lấy nàng!”
“Tuyệt đối không thể để nàng chạy!”
Giờ phút này, mấy người Lâm Viêm cũng lâm vào điên cuồng.
Tinh thể ở trong tay ai, người đó là kẻ địch lớn nhất của bọn họ!
Tô Mộ trên cầu thang nghiễm nhiên đã trở thành không khí.
Người đàn ông cao lớn đứng mũi chịu sào, bắt đầu tấn công Phùng Phiêu Phiêu.
Một người khác theo sát phía sau, cùng bao vây nàng.
“Pháp tắc bảo vệ biến mất rồi!”
Trong quá trình chiến đấu, người đàn ông cao lớn phát hiện ra một chuyện, vội vàng hô lên.
Có lẽ bởi vì nguyên nhân viên tinh thể kia đã bị lấy đi, sự bảo vệ đối với người chơi trong khu di tích này cũng biến mất.
Phùng Phiêu Phiêu đối mặt hai người giáp công, chỉ bị động né tránh, căn bản không có tâm tư đánh trả.
Ánh mắt của nàng vững vàng khóa chặt tại vị trí cột sáng truyền tống.
Đó chính là đường sống của nàng!
Nàng mở ra tăng tốc độ, tốc độ lập tức tăng lên gấp đôi.
Sau khi triền đấu một phen với hai người đàn ông cao lớn, nàng bỏ lại hai người đằng sau.
“Ngăn nàng lại!”
Mắt thấy Phùng Phiêu Phiêu sắp xông đến vị trí cột sáng, Lâm Viêm nổi giận gầm thét.
Gương mặt Phùng Phiêu Phiêu lộ vẻ vui mừng khôn xiết.
Đạp lên trận truyền tống, nàng sẽ đoạt chiếm được tiên cơ.
Trong dãy núi rộng lớn kia, tốc độ của nàng có thể phát huy ưu thế thật lớn.
Chỉ cần có thể chạy ra khỏi vòng phong tỏa của Lâm gia, nàng có thể trở thành bên thắng cuối cùng!
“Bụp!”
Ngay trong nháy mắt nàng sắp chạm đến cột sáng, một bàn tay đột nhiên đập nàng bay ra ngoài.
Lực lượng mạnh mẽ cũng làm cho viên tinh thể nàng nắm chặt trong tay bay ra ngoài.
Một giây sau, một bàn tay vững vàng bắt lấy viên tinh thể kia!
Người này không phải ai khác, chính là Tô Mộ.
Cửa truyền tống đến phía dưới bậc thang có xa nữa, cũng chỉ là chuyện một lần Chớp Nhoáng mà thôi.
“Sao có lại loại cảm giác quen thuộc thế nhỉ?”
Nắm chặt tinh thể trong tay, xúc cảm truyền đến từ trên đó làm Tô Mộ nhíu chặt lông mày.
Hình như mình đã từng cầm vật này rồi!
“Đúng rồi, viên tinh thể trong Vương đô kia!”
Cẩn thận suy tư một chút, Tô Mộ cũng nhớ tới.
Mình đã từng chiếm được một viên tinh thể không biết tác dụng trong kho tàng Vương đô.
Đồ chơi kia bây giờ vẫn còn ở trong ô túi đồ của mình đâu!
“Để đồ vật lại!”
Đúng lúc này, một tiếng quát to cắt ngang suy nghĩ của Tô Mộ.
Người đàn ông cao lớn lao theo nắm đấm, khí thế lao tới trước không hề giảm.
Cho dù thế nào, hắn tuyệt không thể để Tô Mộ mang đi viên tinh thể kia!
Cơ bắp toàn thân hắn đều bùng nổ, trên nắm tay càng mang một luồng khí thế mạnh mẽ không thể địch nổi.
Một quyền này hiển nhiên đã xuống tay độc ác!
“Không biết lượng sức!”
Ánh mắt nghiêm lại, Tô Mộ cảm thụ được luồng quyền phong kia, vô cùng bình tĩnh.
“Lộp bộp!”
“A!”
Theo âm thanh xương vỡ vụn, tiếng kêu thảm thiết vang vọng toàn trường.
Cánh tay tráng kiện kia của người đàn ông cao lớn lại bị một quyền của Tô Mộ cứng rắn đánh nát.
Sắc mặt trắng bệch, hắn liên tục lui mấy nhanh bước, biểu cảm chỉ còn lại vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Sức lực truyền đến từ tay kia, khiến hắn cảm nhận sâu sắc cái gì gọi là chênh lệch.
Đây là một pháp sư sao?
“Anh bạn, việc liên quan huân chương của Thần vô cùng quan trọng, một mình ngươi chỉ sợ ăn không vào đâu?”
Lại một tiếng hô to vang lên.
Hai người Lâm Viêm tới sau lưng người đàn ông cường tráng, ánh mắt khóa chặt trên thân Tô Mộ.
Chỉ cần Tô Mộ lui về sau một bước, là có thể đạp lên trận truyền tống rời đi.
Mấy người cũng không dám ép quá chặt.
Tô Mộ quét mắt nhìn đám người, cũng không định ra tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận